Bookmark the permalink.

Bạn đang xem: Ai là ai đích thương chương mới nhất

Phiên ngoại: Đợi chờ + “Xin lỗi, ta yêungươi”

Gần đây bạn Bee mới đọc Ai là ai đích yêu quý của Neleta. Trước đó đã bao gồm nghe cho truyện này, cũng đã có lần nghe danh của Neleta, nhưng lại khổ cái là bản thân bị kỵ một vài ba thể loại mà Neleta viết như phụ tử (Dụ Đồng) hoặc np (nhiều cỗ lắm), chũm nên gần đây vô tình bắt đầu đọc được truyện này của Neleta cùng trở bắt buộc rất thích Neleta. Nhờ bộ này cơ mà ta bắt đầu tìm đọc kết thúc Trầm Nịch (bộ này cũng tương đối hay ~~~ recommeded).

Bạn Bee viết bài bác này thứ nhất là để trình làng truyện này đến bà bé với mọi ai chưa đọc và bao gồm hứng thú cùng với đam mỹ đô thị, ngược luyến tình thâm ~

*

Truyện viết về tình ái của Đoạn Hoa với Tây Môn Trúc Âm. Ban đầu, mình cực thích Đoạn Hoa, nên nói là Đoạn Hoa sinh hoạt đầu truyện khôn xiết cool, thông minh, si tình, kết thúc khoát, to gan mẽ; say đắm cái giải pháp mà Đoạn Hoa hi sinh hồ hết thứ mang đến tình yêu nhưng mà không hề yên cầu báo đáp của bạn kia; thích nhất là khúc Đoạn Hoa vội vàng rút chuẩn bị hệ thống bảo đảm an toàn mạng lưới cho “nhà” của hai người bọn họ trước lúc chết. Các điều mà lại Đoạn Hoa không còn mình tạo nên Tây Môn đều khiến cho người đọc đề xuất cảm đụng và thương mang đến anh.

Nói về Tây Môn, ngay từ đầu mình đã không cảm thấy anh là tra công, bởi vì từ đầu truyện đã gồm chút cảm hứng na ná như Tam Sinh Tam cụ – Thập Lý Đào Hoa (*khụ, là ngôn tình*). Đại loại đó là cái dạng ban sơ tưởng đâu em là hi sinh những nhất, bị anh đối xử tàn tệ, hi sinh không đáng đến anh, thế nhưng rốt cuộc người hi sinh những nhất lại là anh; nhưng lại mà anh là hũ nút đề xuất cứ chôn đậy trong lòng, một mình chịu đựng, khiến cho hiểu lầm phát sinh => ngược => “cái chết” của em và chia cách nhiều năm ~

Sau khi Đoạn Hoa bị tiêu diệt và xuyên vào thể xác của Lục Bất Phá thì hình như bớt cool đi so với ban đầu, chắc bởi vì em nó xuyên vào khung hình trẻ hơn, lại sống trong hạnh phúc tx thanh xuân và sự chèn ép của hội hủ thiếu nữ nên lao động trí óc bị tè bạch hóa một chút =))) Truyện này thì các bạn Bee hết sức thích Lục Đường Phương Phương giáo chủ – anh quân phái hủ nữ/ aka. Quấn fangirl – mẹ của Lục Bất Phá. Cô ấy cực kỳ là chị em vương, rất là cool, vô cùng cường đại (nói thông thường là tất cả remind tui lưu giữ tới Yuuko-san một chút). Nói tầm thường thì truyện bao gồm ngược, nhưng đa số là lắng đọng và rất dễ dàng thương, nhất là với sự góp mặt của dàn fangirls và fanboys xung quanh cặp chủ yếu (Tui phân biệt chị Neleta vô cùng thích bày ra một dàn fanboys và fangirls bao bọc cặp bao gồm của chị – Truyện Trầm Nịch cũng thế =))) tui cứ nhớ mãi cái cuộc fanboy war vào truyện Trầm Nịch =))) hai thằng fanboy cao thủ một mặt theo phái sủng thụ một mặt theo phái sủng công xông vào đánh nhau khi cặp chủ yếu bất hòa =)))))) nói bình thường là dễ thương lắm í~)

Nhìn bình thường thì truyện tương đối hay, tuy tất cả vài đoạn bé dại hơi lan man và các đoạn sến súa cẩu huyết loại phim Hàn Xẻng =))) mà lại nói tầm thường là truyện khôn cùng cảm xúc, rất đáng đọc, bản thân xin ra mắt với bà nhỏ ~ với ai phù hợp thì có thể đọc nó ở Động Rùa (đã hoàn thiết yếu văn rồi).

http://q6.edu.vn/dam-mỹ-hiện-dại/pm-qua-nha/

Thế nhưng mà trước khi chấm dứt phiên ngoại thì các bạn Rùa lặn mất ~ vậy cho nên bạn Bee đành lọ mọ đi kiếm QT hiểu đỡ phần phiên ngoại.

Đọc phiên ngoại dứt thì gồm hai phiên nước ngoài mà chúng ta Bee đặc trưng muốn edit thế cho nên đã ôm về ~ xúc cảm truyện cũng đặc trưng hợp cùng với thời đặc điểm đó trong năm ~ rất có thể xem là xoàn trước lễ giáng sinh không nhỉ?

*Note: từ bỏ khúc này trở đi, mình khuyên là đầy đủ ai chưa đọc truyện thì nên cần đọc truyện trước rồi hãy xem thêm phiên ngoại, như vậy new hiểu và cảm thấy được trọn vẹn ~

Phiên ngoại trước tiên là “Chờ đợi” – được quan tâm thì bao gồm văn được viết với ánh mắt nghiêng về phía thụ, mang đến phiên nước ngoài này thì mới có thể được viết với góc nhìn của mặt công. Cảm giác bản chất nó khá giống phiên ngoại “Dạ Hoa” trong Tam Sinh Tam cầm – Thập Lý Đào Hoa~

***

*Bee: Mời bà nhỏ bấm nghe bản nhạc ở dưới rồi hãy đọc tiếp :”> siêu hợp vai trung phong trạng kia ~~*

 

*

Ai là ai đích thương

Tác giả: Neleta

Edit: Bee

Phiên ngoại: chờ đợi

Giữa đêm khuya, trên mẫu giường lớn trong chống ngủ, một tín đồ đang say giấc nồng cho độ nước miếng chảy ra mặt mép, một fan thì lại khía cạnh nhăn mày nhíu trong cơn mộng, bộ dạng lộ vẻ siêu thống khổ. Chẳng bao thọ sau, bạn nọ nhảy tỉnh giấc, tương đối thở láo lếu loạn, kế tiếp lập tức xoay đầu xem người sát bên có còn ở kia hay không. Đôi mắt hốt hoảng nhìn thấy người lân cận đang ngủ chảy toàn nước miếng mới lộ ra vẻ an tâm. Sử dụng tay áo ngủ lau thô khóe miệng mang lại ai kia, kéo cánh tay đang choãi ra bên ngoài nhét lại vào chăn, người nọ cuối cùng mới thanh thanh thở ra.

Ánh lửa xẹp bép của dòng lò sưởi trong tường vẫn đang cháy, tuy thế nghĩ cho thể chất không tốt của fan đang ngủ say, người bị ác mộng dựng dậy nhẹ nhàng xuống giường, đặt chân đến trước lò sưởi, bỏ vô thêm mấy mẫu thanh than củi. Lò sưởi trong tường phát ra giờ đồng hồ “lép bép” bạo gan hơn, dẫu vậy căn bản sẽ không ảnh hưởng đến tín đồ tối ngày hôm qua phải làm vận động to gan lớn mật đến kiệt sức, cậu trở mình tiếp tục ngủ.

Người nọ đi đến bên cửa sổ, gạch lên bức màn, bên ngoài tuyết vẫn đã rơi. Mùa đông năm nay đặc trưng rét lạnh, lũ họ vốn yêu cầu về new york bị trận tuyết khủng giữ chân lại ở 1 trang trại vào một thị trấn nhỏ dại của Chicago. Chỉ với một tuần nữa là cho lễ giáng sinh , hy vọng hoàn toàn có thể trở về trước Noel, nếu như không thì phụ huynh hai bên sẽ tụng tởm cho đàn họ nghe cả năm. Buông bức màn, ngăn cách với thế giới màu bạc bên ngoài cửa sổ, bạn nọ khẽ bước về bên giường, đâm vào trong chăn, ôm lấy cậu đấng mày râu đang chuẩn bị tiếp tục thò tay ra ngoài.

Vì không thể phủ nhận người yêu thương đang ngao ngán sự ồn ã của đô thị mà muốn trải nghiệm cuộc sống thường ngày chốn nông xóm ở nước mỹ nên anh bỏ hết quá trình một tuần, biến đổi mười từ lâu Giáng Sinh thành ngày nghỉ, mang lại một thị trấn nhỏ ở Chicago thuê một biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp tình nhân, thuộc ai kia hưởng thụ thế giới hai người. Làm sao ngờ bọn họ vừa mang lại một ngày thì Chicago sẽ nổi một trận tuyết lớn. Đường xác hoàn toàn bế tắc, bầy họ chỉ có thể đi cỗ đến nhà hàng quán ăn trong trấn để giải quyết việc cơm nước, thời gian còn lại trường hợp không hưởng thụ cảnh tuyết tốt ném tuyết thì cũng chỉ ở trong nhà xem tv. Trải qua cha ngày liên tục như vậy, dù là người linh động sôi nổi nhất cũng sẽ thấy nhàm.

Nhưng mà anh thực thụ thích, anh thích số đông ngày chỉ tất cả hai người đàn họ bên nhau. Không có bất luận kẻ như thế nào quấy rầy, ở 1 nơi gần như là hoàn toàn cách biệt với nuốm giới, chỉ chiếm trọn lấy tín đồ anh yêu, giống như với làm việc trên Hoang đảo vậy. Cúi đầu khẽ vuốt ve quanh song môi người đang ngủ say, anh cụ chạm thật nhẹ, cảnh giác không làm cho cho kẻ địch thức giấc. Chưa phải hôn trộm – nếu fan này lúc này tỉnh lại, anh cũng không cần ra bộ như mình chẳng làm những gì hết, anh có thể quang minh thiết yếu đại nhưng ôm fan đó vào vào lòng, hôn cậu, sờ cậu, đụng vào cậu.

Khuôn mặt của Hoa đã nắm đổi, cậu cảm thấy bởi vậy nhìn trẻ đẹp hơn, nhưng lại trong mắt của anh, mặc dù Hoa của anh có biến thành hình dạng gì thì vẫn là Hoa. Nhưng mỗi khi nghĩ mang đến Hoa vị sao lại đổi khác bộ dáng, tim anh mọi quặn đau, loại đau khổ cực này cả đời anh cũng quan trọng thoát khỏi. Anh rước danh nghĩa tình yêu mà tổn thương người anh yêu thương nhất. Nếu chưa phải kỳ tích xuất hiện, nếu không hẳn Hoa vì băn khoăn lo lắng cho anh mà cho New York, nếu không phải vì Hoa thừa lương thiện… thì kẻ tự cho doanh nghiệp là quả như anh sẽ không chỉ là kéo thiết yếu mình vào âm phủ mà còn hoàn toàn có thể làm mang đến Hoa cực khổ cả đời. Anh bái tạ thượng đế, cảm tạ ông trời, cảm tạ toàn bộ các đấng thần linh đã khiến cho Hoa của anh ấy một đợt nữa trở về sát bên anh.

Từ khi có ký ức đến nay, anh vẫn luôn luôn đơn độc. Bố mẹ yêu yêu quý anh, nhưng lũ họ vượt bận rộn, một mon anh cũng chỉ rất có thể nhìn thấy đàn họ vài lần; cai quản gia Lý yêu thích anh, nhưng bởi thân phận mà không đủ can đảm thân cận với anh. Lúc nhỏ tuổi dù đi học mỗi ngày, anh vẫn là một người rất là cô độc. Đến lúc anh sắp đến tự bế cho phân liệt thì Hoa xuất hiện. Hoa cùng với khuôn khía cạnh nhuốm bẩn bị tóm gọn được lại mỉm cười tươi rói với anh, không thể tỏ ra chột dạ như kẻ trộm sa lưới. Lại còn chuyển quả việt quất vừa hái trộm tới miệng anh cơ mà hỏi: “Muốn nạp năng lượng không?”

Khoảnh khắc đó, anh đang tự nhủ rằng anh bắt buộc giữ tín đồ này kề bên mình, cho đến khi đến anh không bắt buộc cậu ở mặt nữa. Anh đem cây việt quất bên mình làm cho mồi câu, từng ngày dụ Hoa cho chơi, tiếp đến là cho tới chocolate, món ăn vặt nhập khẩu, chỉ việc là món hoàn toàn có thể lôi kéo Hoa thì anh hồ hết nhờ chú Lý làm bếp cho. Chẳng bao lâu sau, chẳng buộc phải anh lấy món ăn dụ dỗ thì Hoa cũng đã bước đầu chủ động mang đến nhà anh chơi. Hoa khi đó phát hiện nay anh luôn ở nhà một mình nên số lần đến ngày càng nhiều, thời gian ở lại cũng ngày càng dài. Rồi lúc mùa cho đích, anh “vô ý” nói ra trời tối ngủ vô cùng lạnh, Hoa căn bản không nghĩ mang lại phòng ngủ của anh bao gồm máy điều hoà, lại còn tồn tại lò sưởi trong tường, xung phong nhận câu hỏi ủ ấm giường mang lại anh.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, vốn chỉ mong mỏi giữ bạn kia ở theo người để trải qua phần đa ngày cô đơn lạnh lẽo, lại phát hiện nay mình đang không thể rời ra khỏi cậu. Chỉ nên Hoa của anh rất sáng sủa chói, bên tín đồ lúc nào cũng có thể có một đám “bạn bè” vây quanh. Mấy kẻ “bạn bè” kia những biết nạp năng lượng nói rộng anh, Hoa ở cùng đàn họ đông đảo vui vẻ hơn ở bên anh nhiều.Anh biết mình là một trong kẻ rất ai oán chán, hầu như lúc ở cạnh bên Hoa hay thường là ai thao tác làm việc nấy. Anh chỉ mong muốn biến Hoa thành của mình, phải làm sao thì Hoa mới hoàn toàn thuộc về anh đây?

Lúc Hoa ra bên ngoài chơi với bạn bè thì anh vẫn giả bệnh hoặc tự làm mình bị thương, trơ thổ địa chân hoặc gì đó. Anh phạt hiện chỉ cần anh chạm mặt chuyện rủi ro hoặc đau đớn, Hoa nhất mực sẽ ở bên anh, sợ anh vẫn buồn. Nhận thấy điểm này, anh âm thầm vui, Hoa thực sự xem xét anh, trên đây chuyện giỏi nhất. Dần dần dần, Hoa rất ít một mình ra ngoài chơi với bạn bè, trừ phi anh có vấn đề không thể làm việc cạnh cậu. Trường hợp Hoa đi chơi thì độc nhất vô nhị định cũng trở nên mang anh theo, ra mắt anh cho bằng hữu của mình. Anh bước đầu dung nhập vào cuộc sống thường ngày của Hoa, phi vào giới anh em của Hoa, bước đầu hòa vào sinh mệnh của Hoa.

Cuối thuộc cũng cách sang tuổi mười sáu, anh lấy việc đi học xa làm loại cớ để dọn ra ngoài. Hoa băn khoăn lo lắng cho anh (thật ra cũng là anh âm thầm thể hiện bạn dạng thân nếu tại 1 mình sẽ tương đối cô độc), nạm là cũng dọn ra phía bên ngoài để ở thuộc anh. Đêm họ dọn mang lại nhà trọ, nghĩ đến sự việc Hoa sẽ ngủ mặt mình, anh hưng phấn cho độ ko ngủ cả đêm, chỉ nuối tiếc mình bắt buộc ngủ thuộc giường với Hoa, tuy vậy mà một ngày làm sao đó, anh cố định sẽ ôm Hoa ngủ mang đến hừng đông.

Quan hệ “ở chung” khiến hai bạn càng thêm thân mật. Hoa cũng không phát hiện, cậu so với anh ngày càng ỷ lại, cũng đối xử với anh không giống với đồng đội bình thường. Anh rất có thể đặt trả thiết là Hoa mê thích anh không? Không, tất yêu gấp gáp, bắt buộc từ từ thôi, nghìn vạn lần không thể dọa Hoa quăng quật chạy, Hoa là fan duy nhất mà anh yêu.

Kỳ quỷ quái ư? Không, ko hề. Ngày ấy, cái lúc mà lại Hoa bước chân vào vườn Việt Quất, đưa bản thân đến sát bên anh thì Hoa sẽ là của anh, chỉ có thể là của anh. Đồng tính luyến ái thì đã có tác dụng sao? Anh chưa từng vì chuyện này mà lưỡng lự, yêu thương Hoa với anh là 1 việc từ bỏ nhiên, đúng hơn bắt buộc nói là tất nhiên (*hitsuzen =))*). Trái đất của Hoa có tương đối nhiều người, nhưng thế giới của anh chỉ có Hoa.

Hoa không thích cho trường, nhưng anh nhất định bắt buộc kéo cậu cho Havard học. Không để ý sự bất nguyện của Hoa, kéo cậu vào Havard cùng với mình, buộc cậu bắt buộc học và một khoa cùng với mình, sinh hoạt cùng ký kết túc xá với mình. Hoa phân vân có bao nhiêu bạn thích cậu, thì thầm thương trộm ghi nhớ cậu, thậm chí còn còn ý muốn thổ lộ cùng với cậu, đám người này cô bé có nhưng nam cũng có. Anh làm sao rất có thể để cho chúng bao gồm cơ hội? Anh ko từ hồ hết thủ đoạn để đuổi chúng đi hết, nếu không sắp xếp cho bọn chúng đi thích bạn khác thì cũng tìm kiếm người lặng lẽ giáo huấn một trận, còn đối với lũ ngoan cầm khó huấn luyện và giảng dạy thì anh rất vui vẻ cho việc đó hai lựa chọn, một là ở mặt Hoa, một là an nguy thân nhân của chúng nó.

Hoa có thỉnh thoảng sẽ oán thù giận, vì sao không không ai theo đuổi mình trong những khi anh thì fan theo đuổi xếp thành đàn. Hoa, ko phải không người nào theo xua đuổi cậu, là do lũ họ ko có cơ hội mà thôi. Anh mang hết thảy nguy cơ tình địch bóp bị tiêu diệt từ trong trứng nước, bởi vì Hoa chỉ rất có thể là của anh. Anh điên rồi, anh bởi vì Hoa của anh cần điên rồi, người nào cũng không thể giật đi Hoa từ vào tay anh, cho mặc dù là người nhà của Hoa cũng vậy.

Trùng hợp làm sao, bố mẹ của Hoa bất hạnh gặp phải tai nạn máy bay. Hoa vấp ngã vào lòng anh cơ mà khóc, anh nhức lòng vì chưng Hoa, nhưng trong lòng lại gồm phần lặng lẽ vui sướng. Bên Hoa vắng vẻ đi nhị người, vị thế của anh ở trong tâm Hoa vẫn càng thêm trọng yếu. Ở cạnh bên Hoa vượt qua đoạn thời gian khó khăn kia, anh và hoa quả nhiên ngày càng thân mật. Anh thực sự đê tiện, anh vượt nhận, tuy thế trên trái đất này chắc chắn rằng sẽ không có ai yêu Hoa bởi anh. Đoạn Vũ vào trọ trong ký túc trường, anh trở thành người thân duy tốt nhất ở cạnh bên Hoa.

Cẩn thận bảo quản “tình bạn” giữa anh và Hoa, anh chờ đón một cơ hội, cơ hội để anh đãi đằng tình cảm với Hoa, thời cơ để Hoa sẽ không còn cự tuyệt, không rời vứt anh. Khi Hoa nói hy vọng thấy một thiên con đường thuộc về nhì người lũ họ, anh biết thời cơ ấy đang tới. Tuy hại Hoa không yêu mình, cơ mà Hoa độc nhất định cũng trở thành không rời bỏ anh, bởi vì trong thiên mặt đường của Hoa, nhất thiết chỉ tất cả anh.

Thế nhưng khi hạnh phúc ngỡ như ngay sát trong gang tấc, thượng đế lại trêu ngươi anh, một trò đùa nho nhỏ của thượng đế đã hoàn toàn hủy hoại niềm hạnh phúc của anh. Còn có gì tàn khốc hơn vấn đề Hoa chết ở trước mặt anh? Thượng đế trừng phạt anh vày không từ mánh lới để mang lại với Hoa sao? nhưng thượng đế nguyên nhân muốn chuyển Hoa đi? tín đồ bị mang đi lẽ ra đề xuất là anh. Thế giới của anh ầm ầm sụp đổ. Sau khi từ đơn vị xác trở về, anh ngồi vào thư phòng cả một ngày. Anh không khóc, thậm chí là ngay cả cảm hứng thương tâm cũng ko có. Tim của anh đã chết, nó đã bị tiêu diệt theo Hoa. Còn lại đây chỉ là một chiếc xác không hồn đang chờ đón ngày chết. Anh không chấm dứt hút thuốc để đẩy nhanh quy trình tiến độ tử vong, anh không kết thúc cầu nguyện với thượng đế, xin ngài trước khi anh chết, hãy nhằm Hoa sinh sống lại thiên đường, để Hoa đợi mang lại lúc anh hoàn toàn có thể đến kiếm tìm cậu.

Nhược Lan? Anh thậm chí còn nhớ ko nhớ rõ người bọn bà kia có dáng vẻ gì. Tín đồ khác gần như nói cô ta hết sức đẹp, cơ mà anh hoàn toàn không nhìn ra. Bên trên đời này làm những gì có ai rất đẹp như Hoa của anh chứ? Chỉ là lúc này Hoa của anh ấy đang ngủ , đang đợi anh mang lại tìm, anh nên nhanh lên mới được. Hút thuốc, liên tiếp hút thuốc, không xong xuôi hút thuốc, trường hợp Hoa còn ở đây nhất định đã mắng anh bổ tát, thậm chí là sẽ cắm anh đến xem. Chỉ việc Hoa trở về, anh sẽ cai thuốc lá.

Sau lúc an bài cỗ áo chu tất, anh chờ đợi ngày tử vong. Nhưng cái thân thể này của lý do lại khỏe khoắn như vậy? Cho dù cho có hút thuốc tuyệt thực như vậy nào, anh vẫn còn liên tiếp sống. Không phải không tồn tại dũng khí trường đoản cú sát, anh chỉ sợ bạn dạng thân khi bị tiêu diệt quá khó nhìn, Hoa sẽ không thể nhận ra anh. Không chỉ có thế người trường đoản cú sát sẽ không được lên thiên đường, anh thiết yếu mạo hiểm, nếu như không sẽ vĩnh viễn không thể chạm chán lại Hoa.

Hai năm trôi qua, anh không những không quên Hoa, trái lại càng lúc càng nhớ cụ thể hơn. Nhớ rõ từng câu Hoa cùng với anh, ghi nhớ rõ từng biểu tình trên khuôn mặt Hoa, ghi nhớ rõ thú vui của Hoa khi hotline anh nhì tiếng “Tây Môn”, lưu giữ rõ vẻ khó chịu của Hoa lúc rống lên tư chữ “Tây Môn Trúc Âm”. Anh là 1 trong kẻ xấu xa từ bỏ tận xương cốt. Không có bất kì ai biết anh là một trong những kẻ ích kỷ nhỏ nhen, lòng dạ dong dỏng hòi, đê tiện vô biên mang lại nhường nào. Ngay khắp cơ thể quen thuộc với anh tốt nhất là Hoa cũng ko biết. Một kẻ với vẻ bên ngoài im ỉm vào bụng xấu xí như anh trái là nguy hiểm.

Chỉ cần phải có thể trói chặt Hoa ngơi nghỉ bên, anh có thể làm bất kể chuyện gì. Cầm ý không học tập vi tính, cố kỉnh ý nhằm Hoa lo lắng, cố gắng ý bắt Hoa tăng ca, nuốm ý bày kế không để Hoa đi dạo cùng các bạn bè… tất cả lẽ bởi vì anh vượt xấu xa, thượng đế không thể nhìn được nữa đề nghị mới có Hoa tinh khiết thiện lương ra khỏi người anh. Anh chiến thắng được số đông người, ở đầu cuối lại thua bởi vận mệnh.

Nhưng mà, Hoa, mặc dù em sẽ quên tôi, mặc dầu em sẽ đầu thai đưa thế, em cũng chỉ rất có thể là của tôi, Hoa. Họ đã kết hôn rồi, em sẽ đeo nhẫn mang lại tôi, mặc thây sinh ly tử biệt, chớ thây chuyển cố luân hồi, tôi cùng em chỉ rất có thể thuộc về nhau, nếu không linh hồn của tôi sẽ vĩnh viễn vẫn bị kìm hãm trong thống khổ, em sẽ không nhẫn tâm do vậy đúng không? mang lại nên, em độc nhất định đề nghị chờ tôi, nhất định bắt buộc ở lại thiên đường dõi theo tôi.

Hoa từng nói qua, cho dù cậu biến mất, thằng hề cũng sẽ bảo đảm an toàn cho nhà của hai người bọn họ, Hoa nói được thì có tác dụng được . Khi hệ mười tầng hệ thống phòng ngự cơ xuất hiện, khi hình thằng hề tròn tròn đáng yêu hiện ra bên trên màn hình, anh bên cạnh đó thấy được Hoa, tìm tòi Hoa thích đùa dai của anh. Phút chốc đó, anh mới cảm xúc được đồ vật gi gọi là đau, loại loại đau đớn đến ko thở nổi. Hoá ra anh đã chờ đón lâu như thế, chờ đón khốn khổ như thế, tại sao Hoa vẫn còn đó chưa có anh đi?

Không chấm dứt nghe đi nghe lại đoạn thu thanh của Hoa trước lúc chết vào di động, không hoàn thành xem đi xem xét lại đoạn băng ghi hình của Hoa trước lúc chết. Cứ làm cho tim bản thân càng nhức càng tốt, cực tốt là rất có thể đau đến bị tiêu diệt đi, vì vậy anh thì có thể đi tra cứu Hoa. Hoa sẽ vậy lòng đổi dạ cấp tốc như vậy, đúng không? ví như anh đi tìm Hoa, Hoa vẫn tha thứ anh, sẽ một lần nữa yêu anh, đúng không?

Anh mở miệng ước xin Đoạn Vũ còn lại chiếc máy tính xách tay có lưu lại Hoa thanh âm của Hoa, Đoạn Vũ lại cự tuyệt. Anh ko tiếc quỳ trên mặt đất mong xin Đoạn Vũ giữ lại laptop, chưa hẳn vì chuộc tội, anh chỉ là mong có được toàn bộ những lắp thêm có liên quan đến Hoa. Đoạn Vũ cuối cũng cũng để lại máy tính cho anh, nhập vào mật mã, trước đó anh trù trừ mật mã đó có nghĩa là gì, cho đến khi Hoa bị tiêu diệt rồi, anh mới trong khi vô tình hiểu rõ khi mở laptop ra. Anh quá dở người ngốc, ví như anh sáng ý hơn một chút ít thì vẫn sớm phát chỉ ra tâm ý của Hoa so với anh. Hoa của anh, yêu quý anh.

Nhưng mà giờ nói gì đã và đang muộn, Hoa giận rồi, không muốn nhìn thấy anh. Không xong xuôi ngắm nhìn phần đa tấm ảnh của Hoa, lắng nghe thanh âm của Hoa, anh cảm thấy thân thể vơi hẫng, anh sắp rất có thể nhìn thấy Hoa rồi phải không? Không đề nghị giải thích, anh không cần phân tích và lý giải với bất kỳ ai cả, không cần giải thích với phụ vương mẹ, mặc kệ các bạn bè, nhân viên doanh nghiệp hay người đời nhìn anh nỗ lực nào, anh hầu như không buộc phải giải thích. Anh chỉ giải thích với Hoa là đủ rồi, chờ thấy được Hoa, anh đang đem tất cả mọi vấn đề đều nói Hoa biết, mặc dù Hoa ko tha thứ đến anh, anh cũng trở thành quấn mang Hoa ko buông.

Email kia tiến công vỡ sự kiên trì đến tiếng của anh. Hoa làm sao có một người bạn thần túng như vậy? cùng với tính giải pháp không che được chổ chính giữa sự của Hoa ── thương anh chắc rằng là điều duy nhất nhưng mà cậu giấu, cũng là vấn đề mà cậu tránh việc giấu nhất ── anh sao rất có thể không nghe biết sự lâu dài của một fan như vậy. Bức email bí ẩn này rốt cuộ là ai gởi đến? trong tâm địa mơ hồ lộ ra một tia hy vọng, lẽ nào là thư Hoa giữ hộ về tự thiên con đường sao? Trước kia mọi khi tạo nên Hoa tức giận, Hoa rất nhiều sẽ dùng các loại ngữ điệu khách hàng khí này để thì thầm với anh. Nhưng mà, anh lại không dám hy vọng, vào thời điểm sắp bị tiêu diệt này, anh không đủ can đảm lại hy vọng.

Chưa kịp kiếm tìm ra fan kia thì anh cuối cùng cũng đã biết thành bệnh như ý nguyện. Trong phổi xuất hiện thêm một nhẵn đen, mặc dù rằng vẫn chưa khẳng định có bắt buộc ung thư hay không, tuy vậy anh mong nguyện chính xác là ung thư, do vậy anh sẽ hoàn toàn có thể đi search Hoa.

Hoa, em độc nhất vô nhị định đề nghị chờ anh, anh chớp nhoáng sẽ đi tìm kiếm em.

Ấy núm mà ngay vào tầm khoảng anh đã bình tĩnh chờ đón cái chết thì một y tá nam giới tên “nhóc đái Phá” lao vào phòng bệnh của anh, với theo góc nhìn và cử chỉ như nhau Hoa, lệnh mang đến anh phải phối hợp trị liệu.

Người đã ngủ say trù trừ đã tỉnh từ bao giờ, xoay người phát hiện tại người lân cận đang ngồi bên trên giường, cậu chuyển tay ôm lấy đối phương, lẩm bẩm: “Tây Môn? Mấy tiếng rồi?”

Tây Môn Trúc Âm đang ngập trong ký ức liền lấy lại tinh thần, dìu dịu vỗ vỗ cậu: “Trời chưa sáng, còn sớm.”

“Vậy mau ngủ đi.” Biết fan nọ thường xuyên tỉnh giấc vào nửa đêm mà lại ngẩn người, Lục Bất Phá buông tay để bạn nọ ở xuống, tiếp đến lại ôm chặt rước anh, “Em ngơi nghỉ đây, sẽ không còn biến mất.”

Ôm Lục Bất Phá, Tây Môn Trúc Âm hôn một cái lên môi cậu, nói giọng khàn khàn: “Ừ, ngủ đi.”

“Như vậy nóng hơn.” lẩm bẩm nói một câu, Lục Bất Phá ghì lấy tín đồ nọ rồi nhắm đôi mắt lại.

Sau đó, có fan lại hôn cậu, dịu giọng nói: “Hoa, mang kệ sau đây ai trong nhị ta kết thúc sinh mạng trước, chúng ta hãy đến hòn đảo thiên mặt đường của họ rồi chờ luân hồi đi. Cùng mọi người trong nhà sinh ra, với mọi người trong nhà lớn lên, tiếp đến yêu nhau, thai bạn, rồi lại cùng cả nhà luân hồi.” Anh đã cũng cần thiết chịu được ngày không đủ Hoa, Hoa cũng trở thành không thể chịu đựng được nhỉ?

Người sẽ ngủ kia dụi đầu vào cổ anh: “Được. Nhưng mà mà kiếp sau đến lượt em đè anh.”

“Được.”

***

Phiên ngoại máy hai Bee mong mỏi làm với tựa “Xin lỗi, ta yêu ngươi”

Đầu tiên, xin mời mọi fan nghe với xem vietsub bài hát “Xin lỗi, anh yêu em” của Âm Tần quái vật và Winky Thi trước đã ~ đề xuất nói là… phù hợp đến thiết yếu hợp hơn

Ai là ai đích thương

Tác giả: Neleta

Edit: Bee

Phiên ngoại: “Xin lỗi, ta yêu thương ngươi.”

Sau khi gặp mặt lại Tây Môn, tín đồ nhà hai bên trải qua một chiếc tết âm kế hoạch suốt đời nặng nề quên sinh hoạt Hongkong, không chỉ được ăn uống n buổi tiệc tùng linh đình, lại còn được gặp gỡ lại được người con xa bí quyết đã lâu. Đứa con này làm cho người nhà Lục gia kích hễ thật lâu cũng bắt buộc bình ổn, duy nhất là Lục Đường Phương Phương, cả năm đầy đủ trong tâm lý phấn khích, nhớ nhung tuôn tràp. Làm cho đứa nhỏ cả, Lục Bất Phá bắt buộc ở lại Hongkong với cha mẹ ba tháng, chờ mang đến khi trung khu tình bầy họ định hình một ít, cậu mới cùng Tây Môn Trúc Âm về bên nước Mỹ, như sau khoản thời gian trở về Mỹ, Lục Bất Phá luôn luôn luôn gồm một loại xúc cảm mây đen che đỉnh đầu, nhất là sau lúc nghe tới tin vương Chỉ nhận được một cuốn sách tên là《 chủ yếu Thái Gia Đích Hôi Lang 》, nội vai trung phong Lục Bất Phá càng thời điểm càng bất an hơn.

(*Bee: vào phiên ngoại trước, má Lục Đường đã phỏng vấn cặp vương vãi Chỉ với Đoạn Vũ, sau đó viết một cuốn đam mỹ đến hai fan với cái tên 《 bao gồm Thái Gia Đích Hôi Lang 》, nhân đồ vật chính dĩ nhiên là vương vãi Chỉ với Đoạn Vũ trá hình =))) Văn án của truyện đại một số loại là:

Nhân vật dụng chính: Trang Vũ x Lê Trí

Văn án: Anh trai của Trang Vũ vày tình mà lại chết. Bởi vì muốn phục thù cho anh, cậu tìm tới người bạn thân của anh là Lê Trí. Trang Vũ mười tám tuổi vừa yếu ớt vừa kiên cường, Lê Trí vốn sớm có ý vật dụng với Trang Vũ nhận ra đây chính là thời cơ của mình. Trang vũ toàn tâm tín nhiệm Lê Trí không ngờ rằng cậu đang từng bước đưa mình cho miệng Lê Trí…

Nói chung là truyện này Lục Đường giáo nhà viết trọn vẹn dựa trên chuyện bao gồm thật của bầy họ, vậy nên là cậu Đoạn Hoa – Lục Bất Phá đang lo lắng má cũng trở thành viết một truyện về cậu cùng Tây Môn)

Ngồi trước vật dụng tính, Lục Bất Phá đã lưỡng lự hơn nhì mươi phút nhưng vẫn quan trọng ấn phím enter. Dẫu vậy mà nghĩ tới vụ của vương Chỉ, cậu khẽ gặm môi, ngón tay nặng nề click vào phím enter. Trang web lập tức hiện ra, đó trang của một người sáng tác đam mỹ trứ danh tất cả bút hiệu là “Phân Phương”, một tín đồ có tác động nhất định mang đến giới đam mỹ của Trung Quốc.

Vừa thấy vị chăm mục dày đặc tên những bộ đam mỹ của vị phái nữ sĩ “Phân Phương” này, Lục Bất Phá trong tim không thể không nhấc lên một sự kính nể, thành quả đó chiến đấu ầm ầm cố kỉnh này bảo sao ko nổi danh đến được. Nhưng mà một đụn tiểu thuyết như vậy này, biết phải bước đầu tìm từ bỏ đâu đây? lập tức trong đầu Lục Bất Phá hiện lên một ý nghĩ, cậu cùng Tây Môn bắt đầu đến cùng với nhau vào khoảng thời gian ngoái, vậy truyện mà lại cậu ao ước tìm tê cũng khăng khăng là new viết cách đó không lâu. Đúng thế! Vậy thì nên ban đầu tìm từ phần đông truyện mới nhất.

Mũi thương hiệu trắng dịch rời lên xuống mớ truyện mới, Lục Bất Phá trước đó chưa từng đụng cho tới truyện đam mỹ hiện thời tim đập khôn xiết mạnh, bấm chọn một truyện trọng điểm với tựa là《 Xin lỗi, ta yêu ngươi 》.

Thể loại: xuyên việt, phúc hắc công, tè bạch thụ;

Tên nhân vật chính: trống.

Xem thêm: Những câu nói hay về đàn ông khiến bạn phải giật mình vì… quá đúng

Tại sao lại lựa chọn truyện này? bởi vì hai chữ “Xuyên việt” kia, Lục Bất Phá hiện tại tại đối với hai chữ này quan trọng mẫn cảm. Mà lại khi cậu bắt gặp tên của nhì nhân vật chính trong trang văn án, Lục Bất Phá suýt chút nữa xịt một ngụm tiết lên màn hình.

Văn án như sau:

Lục Tiếu Phong là hảo anh em của Tây Môn Xuy Tuyết.

Tây Môn Xuy Tuyết là hảo đồng đội của Lục Tiếu Phong.

(*Bee: For you information, Lục Tiếu Phong đọc rưa rứa như Lục đái Phụng =)))))*)

Hai fan đồng sinh cộng tử, cùng nhau trải qua qua hoạn nạn trắc trở, sau cuối lại bại vày một các loại bất luân chi tình.

Lục Tiếu Phong sở hữu theo tình yêu với Tây Môn Xuy Tuyết cơ mà chết.

Tây Môn Xuy Tuyết xuất xắc tình với Lục Tiếu Phong mà man rợ thành thân.

Đợi đến ngày hết thảy chân tướng rõ ràng, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện tại chỉ mong mỏi nói một câu với đối phương: “Xin lỗi, ta yêu thương ngươi.”

Mọi diễn biến trong truyện hầu như là lỗi cấu, nếu gồm sự tương đồng nào thì chỉ nên trùng hợp.

Tay đề nghị run rẩy bấm chuột chương kế, Lục Bất Phá rất hy vọng lập tức cầm điện thoại cảm ứng thông minh gọi cho phụ thân để mắng vốn bà mẹ độc ác kia. Dẫu vậy nói phải gồm sách, truyền tai phải gồm chứng, Lục Bất Phá nhịn xuống ngụm máu tê mà tiếp tục xem phần thiết yếu văn. Truyện lấy bối cảnh cổ trang, nhị nhân vật chính là cao thủ giang hồ nổi danh, không chỉ có vậy tình cảm khôn cùng tốt. Đọc một lượt từ cơ hội tình đồng đội giữa hai nhân đồ dùng chính bắt đầu cho mang lại đoạn Tây Môn Xuy Tuyết vì phụ nữ nhân chổ chính giữa ái mà một tìm đâm chiếu thẳng qua vai Lục Tiếu Phong, truyện bước đầu tiến vào cao trào.

Lục Bất Phá thở hỗn loạn, khía cạnh đỏ tim đập (vì giận), kéo loài chuột tới trang tiếp theo.

Lục Tiếu Phong sau khoản thời gian bị đâm tức khắc mất tích, tuy thế trước một tối Tây Môn Xuy Tuyết thành thân, hắn đùng một phát xuất hiện, sát hại tân nương tử của
Tây Môn Xuy Tuyết, lão trượng nhân, đại cữu tử, tè cữu tử, đái di tử, cơ bản là một nhà đều bị làm thịt . Đến lúc Tây Môn Xuy Tuyết xuất hiện, ko nói nhị lời tức tốc mỉm cười lao vào lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, tự gần kề thân vong, không tồn tại một câu giải thích. Đêm tân hôn của Tây Môn Xuy Tuyết trở thành một đêm bi kịch. Mọi tín đồ trên giang hồ nước chỉ trích Lục Tiếu Phong, nói hắn điên rồi, còn Tây Môn Xuy Tuyết bất hạnh kia vào ngày tiếp sau đã thất tung, cả thi thể của Lục Tiếu Phong cũng vươn lên là mất.

(*Bee: mong mỏi xem lấy ví dụ như về việc lao người vào tìm của bạn yêu, mời xem vid dưới*)

Tiếp tục kéo loài chuột sang trang, Lục Bất Phá do dự nghĩ cho chuyện gì mà lấy khăn tay vệ sinh mũi, cậu không khóc, cậu chỉ là chảy nước mũi.

Sau đó, một hồi thủ đoạn võ lâm bất ngời bại lộ, thê tử bị giết thịt kia của Tây Môn Xuy Tuyết hóa ra tà tà vu nàng Ma giáo. Ma mị kiêng tránh Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Tiếu Phong, phái ra hai vu thiếu phụ xinh đẹp nhất đi câu dẫn Tây Môn Xuy Tuyết với Lục Tiếu Phong, ly con gián tình bạn bè của nhì người. Tây Môn Xuy Tuyết mắc bẫy, lũ chúng lên kế hoạch tối ngày thành thân vẫn huyết tẩy Tây Môn tô trang. Nhưng chúng không ngờ, kế hoạch còn không chấp hành, hầu hết nhân vật chủ chốt của Ma giáo chuẩn bị ám ngay cạnh Tây Môn Xuy Tuyết phần đa bị Lục Tiếu Phong giết mổ chết.

Trong tốt nhất thời võ lâm xôn xao, mũi giáo chỉ trích lại đưa đến fan đã mất tích hai năm là Tây Môn Xuy Tuyết. Đúng thời điểm này, một thiếu hụt niên nhỏ xíu yếu như gậy trúc, gương mặt tựa dương quang, lộ diện trên mặt đường phố, tìm kiếm một bạn mà hắn vẫn tra cứu suốt tía tháng qua. Hắn không hẳn ai khác ngoài Lục Tiếu Phong đã được vinh hạnh thâm nhập môn thể thao vĩ đại mang tên là “xuyên việt”. Thân thể của hắn đang chết, mặc dù thế linh hồn của hắn lại xuyên vào một thiếu niên bệnh nhược. Sau khi điều chăm sóc thân thể dịch nhược kia một chút, hắn bắt đầu lên đường đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết.

Thiếu niên lần tìm tất cả những chỗ hắn cho rằng Tây Môn Xuy Tuyết có thể sẽ đi, đến sau cuối lại kiếm được y sẽ lâm trọng căn bệnh ở địa điểm mà hắn ngạc nhiên ── trong rừng trúc khu vực mà hắn với Tây Môn Xuy Tuyết đầu tiên tương ngộ. Một gian bên tranh, duy nhất phần tuyển mộ trắng; phòng là của Tây Môn Xuy Tuyết, tuyển mộ là của Lục Tiếu Phong. Thiếu niên dương quang giả dối rằng mình bị lạc trong rừng trúc, kế tiếp mặc kệ đối phương mặt lạnh, dày mặt dựng thêm một gian công ty tranh sát đó. Hai gian công ty tranh, một trong những phần mộ trắng, hai người người bệnh dịch nhược cứ như thế trở thành sản phẩm xóm.

Lau ngay gần hết nửa vỏ hộp khăn tay, Lục Bất Phá bất mãn: “Mẹ không hẳn tự xưng viết ngọt văn sao? Sao lại hoàn toàn có thể viết ngược văn như vậy, lại còn viết… bà mẹ quá xứng đáng lắm!”

Sau đó, thiếu thốn niên dương quang ban đầu tiếp cận nam tử ghẻ lạnh kia. Thái độ của phái mạnh tử lãnh đạm cũng bước đầu thay đổi. Thiếu niên trọn vẹn không biết mình đã biết thành đối phương hoài nghĩ, vẫn chiếu cầm cho cuộc sống đời thường hàng ngày của phái mạnh tử ghẻ lạnh kia. Vào nửa đêm, hắn sinh hoạt trong mộng cất tiếng nỉ non: “Tây Môn, Tây Môn”. Phái mạnh tử lãnh đạm ngồi ở mặt giường của hắn, ngón tay dìu dịu lau đi lệ của thiếu hụt niên rồi đưa vào trong miệng.

Xem đến đây, Lục Bất Phá vừa tức vừa giận vệ sinh mũi vừa đích liều mạng nhấp chuột trang kế, nhưng lại mà trang kế lại không xuất hiện nữa. Cậu ôm đầu giận gọi: “Mẹ! người mẹ ác vượt đi!”

Tây Môn Trúc Âm sau khi về mang đến nhà, phân phát hiện hai con mắt Lục Bất Phá sưng đỏ, thần sắc buồn mà ngồi trên ghế sa lon. Đôi mắt màu lanh nhoáng trầm xuống, lật sang đôi dép lê, buông túi công văn xuống, bước qua lo ngại hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hoa?”

“Tây Môn…” Lục Bất Phá bị ủy tạ thế cực độ nhì tay vòng qua fan Tây Môn Trúc Âm, giọng hơi nghèn nghẹn, “Em lưu giữ anh.”

Tuyệt đối là đã xẩy ra chuyện. Khẽ hôn lên tóc Lục Bất Phá, Tây Môn Trúc Âm hỏi: “Anh cũng nhớ em. Xẩy ra chuyện gì? Nói mang đến anh biết.”

“Mẹ đe em.” Chôn phương diện vào lòng của Tây Môn Trúc Âm, Lục Bất Phá hít hít mũi, “Tây Môn, xin lỗi.”

Nhíu mày, Tây Môn Trúc Âm ôm chặt tín đồ kia: “Xin lỗi cái gì?”

“Em yêu anh. Xin lỗi lúc trước em đang không nói ‘em yêu thương anh’ mau chóng hơn. Giả dụ em nói nhanh chóng hơn, hai chúng ta cũng sẽ không còn lâm vào loại vòng lẩn quẩn kia. Tây Môn, Tây Môn, Tây Môn, em yêu anh, em yêu anh…” trong trái tim Tây Môn không dứt gọi, Lục Bất Phá ngẩng đầu, mắt ngân ngấn, “Tây Môn, vừa nghĩ mang lại nếu em không được xuyên qua, nhì người chúng ta cứ chũm mà bỏ lỡ, em lại cực kỳ sợ. Tây Môn, họ làm đi.” Nói dứt thì hôn lên đối phương.

Tuy rằng lo lắng khi thấy sự không bình thường của Lục Bất Phá, nhưng mà Tây Môn Trúc Âm vẫn không truy vấn, chỉ toá quần áo của bản thân mình và tín đồ yêu, đem cậu bỏ trên ghế sa lon, dịu dàng hôn môi cậu, chăm sóc cậu, tiến vào cậu. Trong những lúc phòng khách vị trí này nồng đậm xuân sắc, ở bên đó đại dương, một vị tác gia rất lừng danh của giới đam mỹ đang cần vùi đầu viết văn, vừa mới đây đào hố thừa lố, bị độc giả và chỉnh sửa thúc giục sắp tới điên rồi, bà quyết định tạm dừng một truyện sát đây, suy nghĩ tới nghĩ lui, bà quyết định tạm ngưng bộ có nhiều độc mang kêu gào nhất, 《 Xin lỗi, ta yêu thương ngươi 》.

Lăn lộn một trận bên trên ghế sa lon, vai trung phong tình của Lục Bất Phá cũng bình phục lại một chút, vùi tín đồ vào lòng Tây Môn Trúc Âm không muốn di chuyển. Dưới thảm, Tây Môn Trúc Âm vuốt ve sầu thân thể người yêu, hỏi: “Hoa, xảy ra chuyện gì?”

Khuôn phương diện Lục Bất Phá mau chóng hiện lên bất mãn: “Mẹ quá đáng lắm!”

Vừa nghe là nhạc mẫu, người đang lo lắng cũng dìu dịu thở ra, hỏi: “Mẹ làm sao?”

Lục Bất Phá quay trở về đáp: “Mẹ mang lại em sập hố.”

Anh cũng không hỏi lại, chỉ lạng lẽ chờ, trái nhiên nghe được đối phương nói tiếp: “Hôm ni em vào xem trang phân mục của mẹ, trong những khi vô tình hiểu một bộ. Ừm, thuở đầu chỉ là tò mò, hiệu quả đọc một hồi… Ờ, mẹ chưa viết xong, rất hung ác a!”

“Tựa là gì?”

Lục Bất Phá hít hít mũi, ôm chặt fan nọ: “Tựa là《 Xin lỗi, ta yêu ngươi 》, nhị nhân vật bao gồm bị mẹ ngược thiệt thảm.”

Tây Môn Trúc Âm nghe cho tới đây, trong tâm địa có vài phần đọc ra. Loại truyện gì rất có thể làm cho những người yêu vừa hiểu lại làm phản ứng thành chũm này? Anh cũng có nghe nói vương vãi Chỉ nhận được một quyển tựa là《 chính Thái Gia Đích Hôi Lang 》.

“Đó phần đa chỉ là truyện mà lại thôi. Trong tương lai đừng hiểu nữa. Thấy em tức giận anh cũng khó khăn chịu. Ra ngoài ăn tối nhé? tiếp nối đi chợ đêm? mai sau anh chưa tới công ty, họ đi coi triển lãm tranh, hoặc là đến khu dã ngoại công viên trò đùa được không?”

Lục Bất Phá chôn đầu vào ngực anh hồi lâu, nghe được thanh âm trầm trầm của anh cũng cảm thấy dễ chịu và thoải mái đi nhiều, ngẩng đầu lên hôn anh một cái, tiếp nối ngồi dậy.”Được! Ta muốn ăn một bữa no nê!”

“Được.” Ai kia không bội phản đối ngồi dậy, hai con mắt lam lóe lóe.

Ngày hôm sau, hai người đi dạo cả ngày, cài đặt một đống đồ. Sau khi ăn cơm trắng ở ngoài, Lục Bất Phá thuộc Tây Môn Trúc Âm trở lại nhà trọ, tắm rửa rửa rồi chui lên giường. Tây Môn Trúc Âm gọi tài liệu, Lục Bất Phá lên mạng. Chuột dịch chuyển một hồi, cậu mở trang thể loại của mẹ, nhấn enter.

“Quá đáng!”

Tây Môn Trúc Âm lập tức xoay đầu lại, chỉ thấy người yêu tức giận mà quan sát trừng trừng vào màn hình máy tính, anh vội cách qua… “Chuyện gì vậy?”

“Mẹ hôm nay cũng không chịu đựng update!”

Tây Môn Trúc Âm nhìn dòng tựa truyện, buông văn kiện.”Đừng đọc, gọi rồi em sẽ không thoải mái.”

“Nhưng mà lại đọc lở dở lại càng khó khăn chịu.” Lục Bất Phá rất ước ao lập tức gọi điện thoại cảm ứng cho mẹ, thúc giục bà viết nhanh nhanh.

Tây Môn Trúc Âm liếc chú ý tên nhân vật chính, lông mi tương đối nhướn lên, sau đó lại răn dạy bảo: “Mẹ vừa mới đây có thể ngổn ngang nhiều việc, mấy ngày nữa hẵng coi sao.”

“Ừm.” buồn chán đóng trang web, Lục Bất Phá rất muốn biết Tây Môn Xuy Tuyết sau khoản thời gian ngậm lệ của Lục Tiếu Phong sẽ làm cái gi tiếp?

Hơn nửa ngày sau, Lục Bất Phá nhìn screen ngẩn bạn rồi tảo đầu: “Tây Môn, vào tầm kia… làm thế nào anh hoàn toàn có thể nhận ra em?” Chẳng lẽ cũng giống Tây Môn Xuy Tuyết, ngày đầu tiên đã thiếu tín nhiệm sao?

Tây Môn Trúc Âm đóng máy tính của Lục Bất Phá lại, đặt nó sang một bên, ôm cậu điềm nhiên nói: “Cảm giác. Chớ thây em biến thành hình dạng gì, lúc em và anh ở mặt nhau đều sở hữu cùng một cảm giác. Hoa, cảm giác khi kia giữa bọn họ giống như linh hồn hòa hợp vào nhau, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng niềm vui của em đều có thể làm mang lại anh xúc cảm đó là em. Mặc dù em tất cả không vượt nhận, anh vẫn hoàn toàn có thể khẳng định sẽ là em. Không tồn tại thời điểm nào là khác hoàn toàn cả, vào mức em bước vào trong phòng bệnh của anh, đứng ở cạnh bên anh, loại cảm xúc này đã ban đầu xuất hiện.”

“Vậy nguyên nhân anh không vạch trằn em ngay lập tức từ đầu?”

“Anh sợ, sợ hãi em chỉ là 1 trong những ảo ảnh. Anh sẽ không thể chịu đựng được hậu quả của vấn đề em tránh đi. Tuy xúc cảm được em, cơ mà anh tuyệt nhất định đề xuất nắm có thể hoàn toàn, phải khẳng định ngươi sẽ không rời đi, xác định em không là một trong những ảo ảnh trước đã.”

“Vậy kế tiếp tại sao không nhịn nữa?”

“Bởi vị ta đã cầm cố chắc mười phần, ví như vạch è cổ thân phận của em thì em sẽ hoàn toàn thuộc về anh. Mặc dù Hác Giai có là bạn gái thật của em, cho dù hai bạn đã kết hôn, anh cũng trở nên dùng không còn thảy mánh khoé để chiếm em về. Hoa, em là của anh, chỉ có anh mới có thể có được em, cũng chỉ gồm em mới có thể có được anh.”

Lục Bất Phá ngẩng đầu, Tây Môn Trúc Âm cúi đầu, trong đôi mắt hai bạn chỉ gồm lẫn nhau, cũng chỉ hoàn toàn có thể có lẫn nhau. Quan sát Tây Môn một hồi, Lục Bất Phá lấy điện thoại cảm ứng bấm gọi, chỉ phút chốc sau, điện thoại cảm ứng thông minh được bắt, bên đó truyền đến một music thanh tỉnh, Lục Bất Phá mau lẹ nịnh nọt gọi: “Mẹ, bé đây.”

“Bây giờ… sinh sống bên con cũng 11 giờ đồng hồ rồi, sao còn chưa ngủ?”

“Mẹ đào hố con, ngủ không được.”

“Hả?”

“He he, mẹ, hôm nay con, ờ, không cẩn thận, ờm, bấm chuột trang thể loại của mẹ.”

“Ồ? chưa phải con không hiểu truyện của mẹ sao?”

“He he, mẹ, bé biết không đúng rồi mà. Ờ thì, truyện《 Xin lỗi, ta yêu thương ngươi 》 sao hôm nay còn chưa update vậy mẹ?”

Đầu mặt kia điện thoại hơi im lặng một chút, coi ra cô bé sĩ Lục Đường Phương Phương hiện nay đang bị giật mình. Vài ba giây sau, bà nói: “Gần đây bị giục phiên bản thảo, truyện đó hiện giờ đang tạm ngừng.”

“Mẹ ── chớ mà, ta muốn đọc a. Bé của bà bầu hiếm tất cả dịp mới đọc văn của mẹ, bà bầu nỡ lòng nào ko update a?!”

“Thằng nhóc tè Phá này.” Lục Đường Phương Phương mắng một câu, “Ngủ đi, ngày mai dậy sẽ có được đọc.”

“Mẹ! bé yêu mẹ!” Hôn một cái chụt qua điện thoại, Lục Bất Phá quắp máy. Kế tiếp lại hôn chiếc chụt lên mặt bạn bên cạnh.”Nếu người mẹ dám viết thảm kịch thì em sẽ mè nheo bà từng ngày luôn.”

Tây Môn Trúc Âm vơi nhàng gặm lên mồm Lục Bất Phá một chút: “Ừ.”

Sáng mau chóng hôm sau, Lục Bất Phá tỉnh dậy. Chuyện đầu tiên sau khi rời giường vẫn là đánh răng cọ mặt, chuyện thứ hai và đúng là đem bữa sớm lên ghế sa lon, rồi new ôm laptop qua. Tây Môn Trúc Âm hiện tại đang họp, cơ hội Lục Bất Phá mở máy vi tính thì cũng không có ở đó. Vội vã mở trang phân mục của mẹ, Lục Bất Phá ngửa mặt thăng thiên rú: “Mẹ! con yêu bà mẹ chết mất!” người mẹ update những ba chương!

Xài tài khoản mà bà bầu mới chia sẻ sáng nay, Lục Bất Phá mừng cuống chui vào đọc miếu truyện VIP, chẳng mấy chốc sau vẫn đọc hết tía chương, Lục Bất Phá hít hít mũi, bấm hotline cho bà.

“Mẹ, ít quá hà, hiểu không đã, mẹ hoàn toàn có thể một dịp tung không còn truyện được không? Con mong mỏi xem kết cục, không được SE.”

“Thằng nhóc tiểu Phá này! ước ao đọc thì tự bản thân đi cơ mà viết!”

Bị ba phương thúc giục truyện, Lục Đường Phương Phương húi điện thoại. Bĩu bĩu môi, Lục Bất Phá kích chuột, truyện của anh mà, làm thế nào không gấp đến được?

Trong văn phòng, trên màn hình máy vi tính của Tây Môn Trúc Âm đã hiện trang chuyên mục của một tác giả, anh sẽ đọc một cỗ truyện, tựa là 《 Xin lỗi, ta yêu thương ngươi 》, bởi vì có chương VIP buộc phải anh còn quan trọng bảo chị Lily thêm chi phí vào tài khoản. Đôi đôi mắt màu lam tương đối âm trầm, Tây Môn Trúc Âm phát âm rất chậm trễ rãi, độc nhất vô nhị là đoạn quyết hay giữa Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Tiếu Phong, tổn hại rồi tử vong. Chú ý từ góc độ của tín đồ ngoài cuộc đối với tình yêu khi đó của nhì người, Tây Môn Trúc Âm lại một đợt tiếp nhữa cảm tạ thượng đế so với anh thật nhân từ. Không liên tiếp đọc nữa, anh đóng trang web rồi tắt máy, trầm tư hồi lâu, lấy tốc độ như điện cơ mà bấm số của Đoạn Vũ.

“Đoạn Vũ, là tôi, Tây Môn.”

“Tôi mong muốn nhờ em giúp tôi một chuyện gấp.”

“Trong tháng này, ta mong muốn nhờ em ra mắt để chuyển chiêu tập của Đoạn Hoa đi.”

“Chuyển mang lại trong thiên con đường của tôi và Hoa.”

“Cảm ơn.”

Đặt điện thoại cảm ứng thông minh xuống, Tây Môn Trúc Âm vực lên rời ngoài văn phòng.

Hoa, xin lỗi, anh yêu em. Tình yêu của anh ý đã tổn thương em, để cho thân thể của em đề xuất vĩnh viễn im nghỉ. Ta nghĩ em độc nhất định mong mỏi yên nghỉ sinh sống thiên đường của bọn chúng ta. Những năm sau, anh với em, còn tồn tại linh hồn của em sẽ bên nhau yên nghỉ ngơi nghỉ đó, cho tới khi chúng ta lại chạm mặt nhau kiếp sau. Xin lỗi, anh yêu thương em, thế cho nên anh vĩnh viễn không thể buông em ra.

***

Lục Đường Phương Phương hơn một tháng này hồ hết trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Lục Duy Thành chú ý mà thiếu hụt chút mặc xác hậu quả, bức bà xã phong bút. Vốn hoàn toàn có thể thoải mái hơn chút, nhưng bởi vì thằng con Tiểu Phá kia hằng ngày đều gọi smartphone tới thúc giục, bà cần thiết không liên tiếp update tía truyện cùng lúc, còn đề nghị đưa kết truyện cho chỉnh sửa trước khi đăng tải mạng. Hôm nay, bà sau cùng cũng kết thúc bộ truyện cơ mà nhóc tiểu Phá muốn chờ, trực tiếp giữ hộ hết toàn bộ các chương còn sót lại vào vỏ hộp mail đến cậu, tiếp đến tắt sản phẩm tính, gọi chồng: “Ra ngoài ăn uống một bữa ra trò đi anh!”

“Được! Phương Phương muốn nạp năng lượng cái gì?” Ngài Lục Duy Thành lâu ngày không được cùng vợ thân tùy chỉnh cấu hình tức vọt vào thư phòng.

(*Cặp này là chuẩn mực thiếu nữ vương x trung khuyển này =))) Khiếp, vợ ck già mà lại ngọt gớm quá =))))*)

“Ăn trang bị Tây, tiếp nối em mong mỏi đi spa.” Lục Đường Phương Phương vươn nhì tay, Lục Duy thành lập và hoạt động tức xẻ nhào qua ôm ghì mang vợ.

“Phương Phương, tối nay anh muốn.”

“Muốn mấy lần?”

Không kịp đợi ra phía bên ngoài ăn tiệc, Lục Duy Thành trước hết cần đem vợ ăn một lần trong thư chống đã.

***

Sau khi đọc hết truyện, Lục Bất Phá ăn không ngon ngủ không im suốt một tháng qua sau cùng ngửa mặt thăng thiên cười to, Á há há há, ở đầu cuối cũng đọc hoàn thành ròi. Tây Môn Xuy Tuyết tuyên cha với võ lâm y ao ước cùng một nam giới nhân tên là song Hỉ ( cũng đó là Lục Tiếu Phong xuyên thẳng qua *tên tuy nhiên Hỉ new ghê =)))*) thành thân, nhì người quay về Tây Môn tô trang, 1 năm sau, hai người nhận nuôi một cô nhi, đánh tên là Tây Môn Ức Phong (*dịch ra là Tây Môn nhớ Phong*). Tây Môn Xuy Tuyết sinh hoạt Tây Môn sơn trang nam giới tử bản thân yêu sống niềm hạnh phúc cả đời, mà lại thiếu niên tuy nhiên Hỉ kia bên dưới sự hạnh phúc của tình yêu, thân thể ngày càng mạnh khỏe hơn.

Đọc không còn truyện, Lục Bất Phá mở site thông tin tức, cũng thề n lần rằng sau này sẽ không bao giờ nhảy hố nữa. Ngay sau đó, cậu bị tin tức trước tiên đập vào mắt làm kinh sợ. “Đoạn Vũ, em trai của Đoạn Hoa đùng một phát quyết định dịch rời mộ phần của anh ý trai mình, nhưng lại chuyển mộ đến ở đâu thì anh lại không nói, chỉ bảo là thiên đường mà Đoạn Hoa yêu thích nhất.” Nhìn chằm chằm vào thông tin này, Lục Bất Phá thật lâu không thể lên tiếng. Chờ mang lại khi hoàn toàn tiêu hóa xong, cậu nở một niềm vui thật nhẹ. Không định hỏi chuyện này, cậu chỉ bấm gọi điện thoại cảm ứng của một người: “Tây Môn, mẹ ở đầu cuối cũng viết hoàn thành rồi, tối nay bọn họ ăn mừng đi.”

“Được, ngươi muốn ăn uống gì? Đồ nạp năng lượng Trung Quốc?”

“Không, ăn đồ Tây, mong muốn cà rốt vào đĩa của anh.”

Đối phương nở nụ cười.”Được.”

“Sau kia đi chợ tối nhé?”

“Được.”

Tây Môn, xin lỗi, em yêu anh, thế cho nên xin anh hãy tha thứ cho việc tùy hứng cùng xúc cồn của em, này đều là bởi vì em yêu thương anh.

──── kết thúc ────

Tác giả: Tha thứ đến tui vẫn chôm chỉa tên của phim Hàn ~

Bee: Đây là bạn dạng Vietsub ver cổ trang “Xin lỗi, ta yêu ngươi” để dành cho Tây Môn Xuy Tuyết với Lục tiểu Phụng, í lộn, Lục đái Phong =)))))))

Bài này phiên bản gốc là Yuki no Haha, bạn Bee khôn cùng thích chị Mika ~ bạn dạng Hàn cũng nổi tiếng không hề kém với bộ phim truyện kinh điển “Sorry, I love you” ~ còn phiên bản Trung, cmn ~ giọng nhị anh làm trái tim fangirl tui tung chảy ~~~

Thể loại: xuyên qua (thực ra cái này nó giống như trọng sinh hơn à), hiện đại, cường công đắm đuối tình thụ, duy nhất thụ độc nhất vô nhị công, ngược luyến tàn tâm, HE

Tình trạng: hoàn – 45 chương + 8 phiên nước ngoài + 100 thắc mắc phu-phu

Pairing: Tây Môn Trúc Âm x Lục Bất Phá (Đoạn Hoa)

Người cặm cụi ngồi edit: Rùa

Tình yêu thương ngồi hặm hụi dò mìn: Shin

Tóm tắt :

Tôi yêu cậu rộng chính bạn dạng thân mình, không một ai có thể đổi khác được điều ấy.

Cậu hoàn toàn có thể không yêu mến tôi, nhưng mà không thể bức tường ngăn tôi yêu cậu.

Yêu Tây Môn Trúc Âm, Đoạn Hoa bị phát âm lầm, bị yêu thương tổn.

Nhưng hắn vẫn xong xuôi khoát dùng chủ yếu sinh mệnh của chính mình để thải trừ kẻ có thể uy hiếp mang lại Tây Môn Trúc Âm – phụ vương vợ của Trúc Âm.

Sau khi chết hắn xuyên thẳng qua (theo ta là trọng sinh – tuy thế mà tôn kính tác giả) vào thân xác của Lục Bất Phá – 1 thiếu thốn niên 16, 17 tuổi nào đấy với một người mẹ là đái thuyết gia Đam mỹ thuộc em người yêu (hờ) là 1 hủ thiếu phụ chân chính. Kiếp sinh sống bị hành hạ bởi vì đam mỹ, bởi các câu chuyện thái giám chịu đựng của mẹ xì tai bắt đầu.

Dù bị tra tấn lỗ tai hằng ngày, nhưng lại lần này hắn quyết tâm không thể vướng bận gì nữa đến Tây Môn nữa, quên đi không còn thảy thừa khứ làm lại cuộc đời.

Tuy nhiên đây là thế giới của đam mỹ nên dĩ nhiên là hắn ko được bằng lòng rồi (Chẹp chẹp)

————-

*

văn án ♥♫♥ Tiền thế

Chương 1 ♥♫♥ Chương 2  ♥♫♥ Chương 3

Chương 4  ♥♫♥ Chương 5 ♥♫♥ Chương 6: phần 1 phần 2

Chương 7: phần 1 phần 2 ♥♫♥ Chương 8  ♥♫♥ Chương 9

Chương 10: phần một trong những phần 2  ♥♫♥ Chương 11  ♥♫♥ Chương 12

Chương 13 : phần một phần 2  ♥♫♥ Chương 14 : phần một trong những phần 2

Chương 15  ♥♫♥ Chương 16  ♥♫♥  Chương 17

Chương 18  ♥♫♥ Chương 19  ♥♫♥ Chương 20

Chương 21  ♥♫♥ Chương 22  ♥♫♥ Chương 23

Chương 24  ♥♫♥ Chương 25  ♥♫♥ Chương 26

Chương 27  ♥♫♥ Chương 28  ♥♫♥ Chương 29

Chương 30  ♥♫♥ Chương 31  ♥♫♥ Chương 32

Chương 33  ♥♫♥ Chương 34  ♥♫♥ Chương 35

Chương 36  ♥♫♥ Chương 37  ♥♫♥ Ch38: p1 p2

Chương 39  ♥♫♥ Chương 40  ♥♫♥ Chương 41

Chương 42 ♥♫♥ Chương 43 ♥♫♥ Chương 44

Chương 45

—- Hoàn bao gồm văn—

*

Phiên ngoại

1. Trả thù

2. Hảo tâm

3. Một cuộc sống thường ngày mới: phần 1 phần 2

4. đợi đợi

5. Cuốc chiến đảm bảo an toàn chồng

6. Thực xin lỗi! Ta yêu thương ngươi

7. Gian tình ở đâu cũng có

*

Hậu lai – Lục Bất Phá chạm mặt Đoạn Hoa

Chương 1 

Chương 2

SPECIAL GIFT: Phu – phu 100 điều các nhỏ nhắn cần biết

(A ha – định đặt pass phần này nhưng sau nghĩ về lại bắt buộc