Chị Khéo, anh Đôn, anh ngóng là bố người ở bố quận lỵ không giống nhau nhưng họ bao gồm một điểm chung: Nghèo! rất nghèo!

Riêng xóm của nhị anh Đôn cùng Chờ còn có một nạn tầm thường là ở trong vùng xôi đậu mất bình an – ban ngày Quốc gia, ban đêm Cộng sản. Bom đạn của cả 2 bên bắn làm thịt nhau liên tục. Sống giữa hai gọng kìm luôn bị nghi ngờ, độc nhất vô nhị là mạng sinh sống như chỉ mành treo chuông khi du kích Việt cùng đêm tối về quấy phá, bắt bớ, giết fan không khiếp tay, cả nhì đành quăng quật quê công ty ra tỉnh tìm mặt đường sống, may ra có chút tiền gửi về phụng dưỡng cha mẹ. Anh chờ là đàn ông độc độc nhất có cha mẹ già và anh Đôn gồm hai anh trai trong quân đội nước ta Cộng Hòa.

Bạn đang xem: Hình ảnh tình tay ba

Chị Khéo yếu tố hoàn cảnh đỡ hơn, nhưng mẫu nghèo dẻo dẳng luôn bám sâu vào gia đình chị. Anh chị em chỉ trông vào vườn cửa rau, vài con gà, vài ba sào ruộng. Là chị khủng của sáu đứa em, cha mẹ già yếu, chị đành rời quê ra tỉnh giấc kiếm việc làm nhờ cất hộ tiền giúp sức gia đình. Tại thị xã, cả ba như mong muốn tìm được quá trình tốt. Anh Đôn làm chân khuân vác cho 1 tiệm sách. Từng thùng sách đón về, anh có nhiệm vụ cất để lên kệ theo sự hướng dẫn của cô công ty nhỏ; thỉnh thoảng đem giao sách báo cho độc giả đặt mua. Công việc không khó, anh được nuôi ăn, của phòng và bao gồm chút đồng lương.


Còn anh đợi và chị Khéo, nhân duyên gửi đẩy cả hai về làm chung một tiệm bánh kẹo vừa sản xuất bánh mì lẫn bánh ngọt. Anh làm cho bánh mì. Hằng ngày cân, vê, vô lò cho ra hầu như ổ bánh lạnh hổi. Còn chị gói kẹo, bánh ngọt, quá trình nhẹ nhàng tẩn mẩn nên sự khéo tay kiên trì. Cả hai cùng ăn, ở tận nhà chủ, tất cả lương gửi về gia đình. Đặc biệt nữa, tiệm bánh của tất cả hai đang làm việc nằm vị trí này đường đối diện tiệm sách bên kia đường. Do vậy cả tía có thời cơ quen và biết nhau.

Họ quen như thế nào để biến hóa “Chuyện Tình Tay Ba”. Đó là thắc mắc mà chúng ta đang chờ câu trả lời.

*
Ảnh: Florin Beudean/Unsplash

Trai gái mới lớn, con tim bước đầu rung đụng trước bạn khác phái là vấn đề bình thường, nhất là lại có cơ hội bên nhau. Vày vậy, việc anh Chờ chú ý và mến chị Khéo không tồn tại gì làm cho lạ. Bao lâu cùng thao tác dưới một căn nhà (nhà chủ), ăn với mâm, sự thân cận thân cận mỗi ngày đã là 1 trong những cơ duyên, huống hồ nước chị Khéo xinh đẹp, dễ dàng thương, với mẫu núm đồng tiền xoáy dịu trên làn da trắng mịn mà mỗi lúc cười làm cho tăng nét điệu đà của cô thôn cô gái mộc mạc. Chẳng trách sao lòng anh ngóng xao xuyến. Cảm tình trong anh nảy nở hồi nào không hay, bao gồm điều anh ấp ôm ngại ngùng chưa nói ra.

Cho đến một ngày, anh Chờ bắt gặp anh Đôn từ bên kia đường chạy qua cài bánh mì. Giả dụ chỉ sở hữu vài lần rồi thôi thì không có gì nhằm anh hóng để ý. Đằng này, sự lui tới hay xuyên,… ghiền bánh mỳ một giải pháp lạ lùng, sệt biệt, còn rề rà kề bên chị Khéo khi chị ngồi gói bánh sống tiệm, thì quan trọng bình thường. Đã vậy, gồm lần, anh hóng còn nghe anh Đôn gạ chuyện với chị Khéo:

– Ơ… ấy tên gì hê?

Chị Khéo ngước nhìn anh Đôn, bẻm mép đáp:

– Tên… Ấy!

– Thôi mà, ý muốn biết tên thật đó.

Chị Khéo nhấp lên xuống đầu:

– không tên!

Anh Đôn tròn mắt:

– Ồ, tên “Tên” là tên của… thương hiệu sao? tên lót là “Không” nghe lạ tai và đặc biệt quá chừng chừng đi.


Chị Khéo nguýt dài:

– Dzô dziên!

*
Ảnh: Wellington Carvalho/Unsplash

Có một bài bác hát tựa đề Con gái của nhạc sĩ Phương Thảo-Ngọc Lễ hát rằng: “Con gái nói gồm là không. Con gái nói ko là có”. Chị Khéo vẫn dối lòng. Cùng với thời gian, chị đã biết thành thu hút do cái… duyên của anh ấy Đôn các lần anh chạy quý phái mua bánh mỳ rồi tán tỉnh chị:

– Nè, đã khảo sát biết em tên Khéo rồi ấy nha. Khéo, khéo thật. Thương hiệu Khéo, yếu gì gói bánh, tay khéo quá!

– tên Khéo, chắc làm những gì cũng khéo!

Được để ý, được trêu chọc, lòng chị Khéo vui như mở hội dẫu vậy chị làm bộ làm tịch e thẹn nguýt ngoắt.

– Ơ, đồ… dzô dziên!

Anh Đôn vẫn lì lợm:

– về tối nay, mời Khéo đi ăn uống chè đậu ván nha!

– Hổng đi!

Đã bảo con gái nói gồm là không, nói không là có. Chỉ vài lời năn nỉ của anh Đôn, chị Khéo đã nhận được hẹn anh Đôn đi ăn chè. Cơ mà họ chỉ nạp năng lượng rồi về, truyện trò vớ vẩn, chưa hứa hứa hẹn tình từ điều gì khác. Tuy vậy trong tâm cả hai phần đông đã nở hoa…!

*
Ảnh: Elena G/Unsplash

Mọi hành động của hai bạn không qua khỏi cặp đôi mắt anh Chờ. Anh ức lắm nhưng đo đắn đối phó ra sao, nhất là lúc anh Đôn còn được cô chủ nhỏ tuổi tiệm sách trổ tài “quân sư quạt mo”. Sau khi nghiên cứu bao túng kiếp lùng trong tiệm sách nhà mình, cô móc ra được hai câu thơ, đổi thay chế, giải đáp anh Đôn… tấn công:

“Gió gửi cành trúc la đà,

Ai đưa em Khéo về đơn vị anh Đôn!”

Chị Khéo nhận… thơ, lòng xuyến xao, rộn ràng như đang cất một bản tình ca réo rắt trong tim. Chị hớn hở nhưng không tỏ lộ ra. Trong những lúc đó, anh Chờ âu sầu nghe đàn trẻ con bên kia mặt đường (do anh Đôn dạy) hát vói qua, lặp đi lặp lại: “Gió gửi cành trúc la đà. Ai đưa em Khéo về đơn vị anh Đôn”.

Xem thêm:

Một ngày nọ, chịu đựng hết nổi, anh Chờ bên đây đường khó tính nói vọng sang:

– Ai, ai đưa? Ai dám đưa buộc phải bước qua xác bị tiêu diệt của tên chờ này!

Đến bây giờ thì không riêng chị Khéo, nhưng mà cô công ty nhỏ, đàn bà ông bà nhà tiệm bánh cũng rõ tình yêu anh Chờ dành cho chị Khéo. Nghĩ… con gà nhà, đề xuất ủng hộ, cô hốt một núm kẹo, bánh chạy sang bên đó đường chạm chán lũ trẻ, nói:

– Nè, tao mang lại tụi bây kẹo, bánh, nhờ vào tụi bây đọc trại lại câu thơ “Gió gửi cành trúc là đà…”; vị trí “Ai đưa” thì tụi bây thay đổi lại cho tao “Không đưa… em Khéo về đơn vị anh Đôn!”. Chữ “không” hiểu càng to lớn càng tốt, bên kia đường tao nghe được, tao thưởng thêm kẹo, bánh!


Con nít hảo ngọt, được thưởng công, bọn chúng hoan hỉ đồng ý liền. Chũm là sau đó, từng ngày chúng ê a… Gió chuyển cành trúc la đà. Không đưa… em Khéo về đơn vị anh Đôn! Chữ “không” bọn chúng hét thật to, thiếu thốn điều bể cả thôn cả xóm!

Chị Khéo đã rõ chuyện. Tuy vậy thân này biết ngã làm sao. Nhì anh đều hiền đức chăm chỉ, có nét dễ thương, dễ thương và đáng yêu riêng, tuy vậy thật lòng nhưng nói, chị dành riêng tình cảm đặc trưng cho anh Đôn hơn. Mặc dù gì anh Đôn, có lẽ làm việc tiệm sách, trông sạch sẽ, gọn gàng ghẽ… văn vẻ làm thế nào ấy! Nhất là lúc anh xổ… thơ tán chị, chậc… chậc… chậc… với trình độ chuyên môn lớp sáu trường làng, chị tưởng như anh Đôn là 1 trong nhân đồ xuất chúng, một… vĩ nhân đưa trọng tâm hồn chị mơ màng lơ lửng tận… cõi trên, hơn nhiều cái thân trùng trục túa trần suốt ngày, vỏn vẹn mẫu quần đùi của anh ý Chờ. Anh làm trong lò bánh mỳ nóng nực, suốt cả ngày còn nhồi bột, các giọt mồ hôi mồ kê đầy người, trông lam bè cánh lắm; đâu bao gồm bảnh như anh Đôn.

Cuối cùng, tình sát vẫn rộng tình xa. Tận dụng thời cơ ở sát bên chị, anh chờ không… đợi nữa mà tấn công tới tấp qua hầu như cử chỉ âu yếm đặc biệt khi ngồi thông thường mâm cơm. Anh gắp mang đến chị số đông món ăn uống ngon, rồi còn đỡ đần chia sẻ việc nặng khi chị cần bưng bê đầy đủ khay bánh lớn.

Ngày nọ, chị suýt bị tiêu diệt nửa tối khi trúng gió sùi bong bóng mép, thủ túc co giựt. May bao gồm cô chủ nhỏ dại ngủ cùng phát hiện tại truy hô lên, ông nhà tiệm bánh tức tốc mang lại chị uống nước tiểu pha gừng nhưng mà nước tiểu nên là của con trai còn “trinh”. Thiệt may, chị tỉnh giấc lại được. Nước tiểu đó không có bất kì ai khác hơn của anh ý Chờ. Suốt thời hạn chị nằm bịnh, anh Chờ luôn chăm sóc, đích thân đun nấu cháo góp chị ăn. Cảm xúc trong anh mộc mạc, chân thành, ko thốt bởi lời, chỉ diễn đạt qua số đông cử chỉ ân cần khiến cho chị cực kì cảm động. Trong những lúc đó, anh Đôn tuy thương chị cũng chỉ chạy qua thăm vài lần, tặng vài trái cam, rồi thôi. Anh còn ái ngại ngùng khi thấy nét mặt nhăn nhó giận dữ của anh ngóng nữa. Khi chị vừa khỏi bịnh, anh Chờ bạo dạn ngỏ lời kết hôn. Nghĩ rằng duyên phận, cùng cảm loại ơn… “cứu tử” của anh Chờ, chị Khéo ưng thuận…

*
Anh Chờ, chị Khéo tuổi trung niên (ảnh tác giả)

Một đám cưới giản đối chọi do ông bà công ty tiệm tác đúng theo cũng không thiếu thốn lễ nghi với sự chứng kiến của cha mẹ, chúng ta hàng nhị bên. Sau ngày cưới, anh ngóng vẫn sống tiệm có tác dụng bánh mì. Riêng biệt chị Khéo xin nghỉ vấn đề gói bánh, rút về xây tổ uyên ương, mướn một sạp hàng cung cấp guốc dép vào chợ sát bên căn phòng nhỏ của cặp vợ ck trẻ mới thuê. Riêng anh Đôn, bởi mất người yêu, anh đau khổ vô vàn rồi bỏ đi biền biệt ngay hôm ăn hỏi của chị Khéo. Không một ai biết anh đi đâu.

Bẵng một thời hạn dài hai năm sau, lúc cuộc tình anh hóng chị Khéo đơm bông kết trái, hai fan sinh hạ một bé xíu gái kháu khỉnh, fan ta mới thấy anh Đôn trở về. Uy phong lẫm lẫm vào bộ lính trận Biệt Động Quân rằn ri… Anh ghẹ tiệm sách thăm lại nhà cũ và hỏi thăm tình hình mái ấm gia đình chị Khéo. Trong bộ quân phục oai nghiêm hùng, anh vẫn không thể bít được song mắt chứa đựng nỗi ảm đạm thăm thẳm, xa vắng… hoá ra anh tự nguyện nhập ngũ, cho dù anh được phép miễn quân dịch do gia đình đã gồm hai anh trai vào quân đội. Anh mong muốn tìm vui trong lòng tin huynh đệ bỏ ra binh để quên đi hình bóng của chị ấy Khéo, người con gái đầu đời open trái tim anh.

Thời gian vẫn trôi. Thấm thoát vẫn hơn mấy chục năm trời. Hầu hết chuyện tưởng như đã đi vào quên lãng, không một ai còn nhớ hay kể lại chuyện xưa. Vậy mà hơn nhị mươi năm sau, mới hay tin anh Đôn trở về, mến tích khôn xiết nặng. Anh nằm mơ man trong một bịnh viện dã chiến. Và quan trọng hy hữu là người chăm lo vết thương cho anh Đôn đó là cô bác bỏ sĩ trẻ, đứa phụ nữ của anh Chờ, chị Khéo!

*
Cô đàn bà bác sĩ của anh ý Chờ, chị Khéo (ảnh tác giả)
*
Anh Chờ, chị Khéo hạnh phúc về già (ảnh tác giả)

Cầm hồ sơ lý lịch bạn thương binh với cái brand name Đôn, cô bé nhỏ ngờ ngợ. Thỉnh thoảng cô vẫn nghe mẹ kể về tình ái xưa, về tấm chân tình bác Đôn dành riêng cho mẹ. Cô đọc kỹ lý kế hoạch rồi về công ty kể cha mẹ hay. Vợ ông chồng anh Chờ, chị Khéo lập tức nhờ con gái đưa vào bịnh viện thăm anh Đôn. Anh Đôn vẫn ở đó, mê man. Body anh quấn chặt giữa những cuộn băng white ngà. Mắt anh nhắm nghiền, làn da xanh xao nhưng mà trên khuôn mặt, nét hiền lương vẫn phảng phất như thuở nào. Chị Khéo chú ý anh, không núm được nước mắt. Trên song gò má tất cả phần nhạt phai vì thời gian, hai cái lệ như hai mẫu suối nhỏ chảy xuống. Anh chờ thở dài, mến yêu nắm đôi tay anh Đôn siết chặt như hy vọng truyền mức độ sống đến người bạn xưa từng coi là tình địch.

– Anh Đôn ơi. Tụi tôi nè. Hóng và Khéo mang đến thăm anh đây. Anh hãy mau khỏe lại, anh Đôn.

Anh Đôn nhẹ nhàng mở mắt. Nhập nhòa trước mắt anh là hình hình ảnh chị Khéo, lung linh, thoáng hiện, nhoáng biến. Anh thở nặng nhọc, nỗ lực lấy toàn lực nhằm thều thào những câu mà từ khóa lâu anh hằng mong muốn nói:

– Mong… cả hai… luôn… hạnh phúc… thì tôi… cũng… hạnh phúc!

Đừng chú ý anh bằng hai con mắt buồn vời vợi lúc tình yêu bọn họ bao nhiêu nay giờ phải chia lìa đôi lứa – Đúng là tình yêu là một điều hoàn hảo và tuyệt vời nhất nhất trên cuộc sống này mà thượng đế đang ban khuyến mãi cho từng người chúng ta nhưng không hẳn tình yêu lúc nào cũng toàn là 1 màu hồng cho các cặp uyên ương mãi mãi cùng nhau . Đôi khi vì chưng một tại sao nào này mà khiến tình yêu đang đẹp và thơ mộng bất chợt phút chốc tung vỡ khiến cả hai đau buồn da diết vị tiếc nối . Nếu như khách hàng đang buồn cô đơn vì bỏ ra tay tín đồ mà bạn yêu thương hết mực thì các hình hình ảnh chia tay bi hùng này đã lột tả được hết trọng điểm trạng của người tiêu dùng hiện tại, nó như cầm cố lời ao ước nói đông đảo điều chôn vết sâu thẳm trong thâm tâm mà các bạn không thể thể hiện thành lời, không thể nào bày tỏ cùng ai.


*

*

*

*

*

good bye my love

Hơn thay nữa, lúc này tâm trạng của những người vừa chia tay tình yêu thì rất đơn độc và phòng trải cùng nỗi bi thiết sâu lắng. Với phần nhiều hình hình ảnh tình yêu chia tay buồn trên đó có khá nhiều câu chữ hay sẽ như người bạn thân tri kỷ giải bày trung khu sự giúp cho bạn phần làm sao vơi bớt đi nỗi ai oán đó.


Buông tay một tín đồ mà bản thân yêu mến nhất là điều rất khó nhưng hạnh phúc đã mong muốn bay thì song tay làm thế nào giữ , càng gắng chặt càng đau


Đôi ta chia ly trong một chiều mưa buồn, cũng may là đầy đủ hạt mưa lanh tanh kia sẽ vô tình xoá nhoà đi đầy đủ giọt nước mắt trên mày em


Em nam nhi thất tình : Em đi rồi giờ chỉ từ anh đơn độc cứ mãi ngồi đợi em ở nơi mà khi xưa hai ta cùng tầm thường bước


Ảnh bi thương khóc khi chia ly : dứt hay liên tục đều là nhờ vào vào vị trí anh, anh còn yêu thương em thì em còn bước, trường hợp anh đã nạm lướt thì em cũng chẳng mong muốn gì


Ảnh phân chia tay bi ai : Một khi anh đã mong xa em rồi thì tất cả níu kéo cũng ko được gì, vậy anh cứ đi đi lúc nào mỏi mệt thì nên về nơi đây em vẫn đợi


tình cảm nồng nóng và thơ mộng nhưng cũng khá mong manh dễ vỡ thỉnh thoảng chỉ là một trong những hiểu lầm nhỏ mà khiến cho hai đứa giận nhau. Tình thân là mọi cung bậc cảm giác dâng trào thời điểm trầm dịp bổng tạo điều kiện cho ta đi đến thiên con đường của hạnh phúc nhưng có đôi lúc cũng gửi con bạn ta mang lại bờ vực của sự khổ cực tột cùng. Trường hợp bạn đang yêu thương thì hãy trân trọng mà lại gì đang có đừng để khi chia ly rồi new cảm thấy hụt hẫng thì phần đông chuyện sẽ quá muộn mằn .