TTO - lúc được báo chí ý kiến đề nghị phỏng vấn, bên văn Nguyễn Nhật Ánh thường xuyên nói: "Những cuốn sách vẫn nói cố tôi. Chúng làm điều đó tốt rộng tôi nhiều".



Song lần này, một lần hãn hữu hoi, sau một năm liên tiếp tạo thêm những tiếng vang trường đoản cú ngòi cây viết của mình, Nguyễn Nhật Ánh trung khu sự thuộc Tuổi Trẻ.

Bạn đang xem: Nhà văn nguyễn nhật ánh: sẽ viết cho đến ngày "bạo chúa thời gian" ghé thăm

Ông nói về nhân loại người trưởng thành, về ý định thay bút cho tới khi "bạo chúa thời gian" kẹ thăm.


"Tôi luôn luôn yêu cùng nhớ nuối tiếc tuổi thơ của mình. Tuổi thơ của tôi không chỉ có có khung trời và cái sông, cánh chuồn chuồn đậu rung rinh trên nhành ớt giỏi ngẩn ngơ cất cánh bên mặt hàng giậu đổ, mà còn có những đồng đội đã xa và những người dân thân đã khuất.


Động bút đến đề tài tín đồ lớn

* Ông từng share rằng ông có rất nhiều ý tưởng viết văn dành cho người lớn. Qua cuốn sách mới nhất Con chim xanh lè bay về, có thể thấy ông suy nghĩ tuổi trưởng thành. Gồm phải kể từ đây, Nguyễn Nhật Ánh đã viết về tín đồ lớn chứ chưa hẳn như bao năm vừa qua chỉ viết về nhân loại của tuổi thơ?

- các nhân đồ trong con chim xanh rì bay về là sv hoặc sinh viên vừa ra trường, bắt đầu lập nghiệp. Có nghĩa là vẫn nghỉ ngơi trong độ tuổi thanh niên.

Tuy vậy, so với phần lớn tác phẩm tôi từng viết thì trong bé chim xanh xao bay về (cả trong thời trước có một chuyện tình), các đứa trẻ em của tôi đã và đang lớn lên và bắt đầu đối diện với những vụ việc của tín đồ trưởng thành.

Dĩ nhiên trái đất người lớn có sức thu hút đặc biệt so với người viết. Vày ở quả đât này, biên độ đề tài sẽ được nới rộng lớn hơn, có nhiều thứ để khai quật hơn. định mệnh nhân vật vẫn lắm chìm nổi, kéo theo sự đa dạng của tình tiết.

Nhưng như bạn thấy đó, phần lớn "người lớn" trong thành quả của tôi luôn có dấu vết tuổi thơ của họ. Tuổi thơ nói tầm thường và đề bài tuổi thơ nói riêng có sức ám hình ảnh rất lớn đối với tôi.

Vì vậy có thể sẽ không có chuyện tôi sẽ chỉ viết về fan lớn. Hoàn toàn có thể rồi tôi sẽ động cây viết đến đề tài này, cơ mà chỉ bao giờ bất bỗng dưng có cảm hứng thôi.

Có một thực tế là bây chừ những công ty văn viết cho tất cả những người lớn rất đông đảo, còn đều nhà văn viết cho trẻ em rất ít. Buộc phải nếu vì nguyên nhân nào đó tôi "quay lưng" với những độc giả nhỏ tuổi tuổi của mình, tôi sẽ cảm thấy như bản thân phụ lòng các em. Đó là vấn đề tôi cạnh tranh lòng có tác dụng được.


"Chắc tôi đề xuất sống thêm nhiều cuộc đời nữa mới rất có thể viết hết gần như đề tài mà người khác yêu cầu.



* Sự khác biệt cơ bản của người trưởng thành và cứng cáp so cùng với lứa tuổi bắt đầu lớn, theo ông, là ngơi nghỉ đâu, nếu không chỉ là biện pháp yêu?

- dĩ nhiên là không giống nhiều. Trong yêu đương thì không giống rõ rồi. Vào khi các thiếu nữ mới phệ nôn nao cùng với lời tỏ tình, phần nhiều phụ nữ trưởng thành lại quan tâm đến lời cầu hôn.

Điều khác đặc trưng nhất là cuộc sống người lớn có rất nhiều va đập, các cảnh ngộ éo le, kịch tính, những nỗi niềm thân phận, tất cả những chần chờ về thành-bại, yêu-ghét, được-mất, tốt-xấu, đúng-sai, kết luận là sự lựa chọn lựa cách thế sống sinh hoạt đời, là việc đấu tranh giằng xé phía bên trong luôn gay cấn, quyết liệt, bao gồm tính sống còn.

Nói không giống đi, báo giá trị của người cứng cáp phức tạp và nhiều color hơn. Ở tuổi mới lớn, cuộc đời đơn giản dễ dàng chỉ tất cả hai màu black trắng. Khi trưởng thành, các em từ từ nhận ra cuộc đời còn tồn tại những mảng xám, hồ hết chỗ đục mờ…

"Chắc tôi nên sống thêm nhiều cuộc đời nữa"

* phần lớn mảng xám, đục mờ ấy hiện hữu qua phần lớn trang văn gần đây của ông: tín đồ trẻ mưu sinh ở dùng Gòn, trao nhầm nhỏ ở căn bệnh viện, marketing và đạo đức nghề nghiệp kinh doanh... Còn những vấn đề xã hội nào khiến cho ông suy bốn và hoàn toàn có thể sẽ rượu cồn bút?

- Những sự việc ngoài thôn hội luôn đa dạng, bộn bề, loại xấu mẫu tốt, cái hài kịch cái bi kịch đan xen nhau. Tuy tôi có nhiệt tình nhưng viết về nó là 1 trong những chuyện khác, vị văn chương không giống với báo chí.

Một nhà văn cấp thiết viết tất cả mọi thứ, do năng lực của phòng văn không phải là vô hạn. Một bên văn thường chỉ ưa thích viết cùng viết tốt về đề bài nào mình cảm xúc ám hình ảnh nhất, gần gũi với thiên phía sáng tạo của bản thân mình nhất.

Từng có fan hỏi tôi "Sao anh không viết về chủ đề này, đề tài kia?". Tôi thầm nghĩ dĩ nhiên tôi đề xuất sống thêm nhiều cuộc đời nữa mới rất có thể viết hết hầu hết đề tài mà fan khác yêu cầu. Trong khi đó, đơn vị văn cũng chỉ tất cả một cuộc đời. Và trong kiếp tín đồ hữu hạn đó, đơn vị văn chỉ có thể tập trung làm cho thật xuất sắc những gì ở trong về ưa thích của mình, có nghĩa là điều mà bạn viết tin rằng mình có thể làm giỏi nhất.

Chưa nói một đơn vị văn đâu rất có thể am hiểu gần như thứ, gần như đề tài, số đông cảnh sống để có thể làm thay công việc của những nhà văn khác. Mỗi đơn vị văn tất cả một thế bạo gan riêng, thông thạo riêng, thử dùng riêng và góp sức riêng. Các cái riêng bởi vậy sẽ góp phần tạo buộc phải diện mạo phổ biến của một nền văn học.

Tôi có cảm xúc với chủ đề tuổi thơ bởi vì tôi luôn yêu với nhớ tiếc tuổi thơ của mình. Tuổi thơ của tôi không những có khung trời và chiếc sông, cánh chuồn chuồn đậu rung rinh bên trên nhành ớt giỏi ngẩn ngơ bay bên sản phẩm giậu đổ, mà còn có những anh em đã xa và những người thân đã khuất. Tôi lưu giữ nhung toàn bộ và tôi ý muốn lưu giữ cảm xúc của mình trong những cuốn sách.



* cảm nhận được mất đuối cũng là vấn đề nên tất cả trong tuổi thơ. Khi dựng vở kịch Làm các bạn với bầu trời với các em học sinh, đạo diễn Việt Linh từng nói: học tập kịch chưa phải là để lấy các em vào showbiz, mà lại để các em thêm năng lực đồng cảm và đào bới chân - thiện - mỹ.

- Đó là 1 quan điểm đúng đắn. Thực hành nghệ thuật và thẩm mỹ là cách tốt nhất có thể để khám phá tiềm năng sáng tạo trong mỗi con người, không ngừng mở rộng đường biên của cuộc sống, cũng là dịp để làm tâm hồn bản thân thêm nhiều có, nhất là với trẻ em em. Đó new là ý nghĩa đích thực của nghệ thuật.

* Sau mọi Tôi thấy hoa quà trên cỏ xanh, đôi mắt biếc lên màn ảnh, Thiên thần nhỏ dại của tôi lên sân khấu kịch, nay mang đến kịch Làm bạn với khung trời sắp công diễn vào thời điểm tháng 1. Ông suy nghĩ sao về quý giá của sân khấu để tác phẩm của bản thân mình đến gần hơn cùng với công chúng?

- đã thật tốt khi có rất nhiều sản phẩm văn hóa phục vụ công chúng, tốt nhất là người theo dõi trẻ. Một thành phầm văn học tập được đưa thể thành điện ảnh hay sảnh khấu, khán giả sẽ có cơ hội tuyệt vời để trải nghiệm nhiều lần một món ăn. Cũng nguyên vật liệu đó tuy thế cách sản xuất khác, với đầy đủ đầu nhà bếp khác nhau, sẽ đã tạo ra những mùi vị khác nhau. Ở đây khán giả là người hưởng lợi.

"Mong thời gian bỏ sót tôi càng thọ càng tốt"

* đa số người cho rằng hiện giờ người ta cài đặt sách nhiều hơn đọc. Fan ta cài đặt sách nhằm trưng, nhằm tặng, để khoe lên mạng mà lại thực sự phát âm thì không chắc. Ông có băn khoăn lo lắng vậy không?

- nếu như đúng vậy thì tôi thấy mừng hơn lo. Tặng anh em một cuốn sách vẫn có ý nghĩa hơn là khuyến mãi ngay một món quà chủ yếu về vật chất. Tương tự như trưng một giá sách trong bên vẫn xuất sắc hơn là trưng một tủ rượu.

Ngay từ khi chưa biến nhà văn, tôi vẫn siêu thích ghé những hiệu sách. Cứ bước vào hiệu sách là tôi "chìm" trong số ấy hàng giờ, đôi khi chỉ nhằm lục lọi nhắm nhía vì không hẳn lúc nào tôi cũng có thể có tiền mua.

Tới nghịch nhà ai cơ mà thấy trong nhà họ gồm một tủ sách là tôi thấy tất cả cảm tình, thậm chí ngưỡng mộ. Thiết lập sách để trưng, để tặng ngay hay để khoe trên mạng, cho dù với bất kể lý do gì rồi cũng là cách quảng bá hoàn hảo và tuyệt vời nhất cho sách, độc nhất vô nhị là trong tình trạng họ vẫn ca cẩm là việc đọc sẽ xuống cấp, đang thui chột.

Chưa nhắc sống trong những cuốn sách là sống trong một bầu khí quyển lành mạnh. Chúng ta không đọc hiện thời thì một ngày nào kia bạn cũng biến thành sờ tới nó. Nếu khách hàng không gọi thì tía bạn, người mẹ bạn, anh bạn, chị bạn, em bạn, cháu các bạn hoặc bằng hữu ghé chơi cũng trở nên có bạn đọc.



* Tôi biết có những nhà văn thành danh đã không còn cảm hứng, mất cây bút lực. Động lực nào khiến ông vẫn miệt mài sáng tác bao nhiêu năm qua dù đã thành danh, dù đã là một trong những nhà văn bao gồm kỷ lục hiếm bao gồm về số lượng sách xuất bản, dù chỉ việc nghe cái thương hiệu Nguyễn Nhật Ánh là một "thương hiệu" tốt để nhiều người tiêu dùng sách?

- Tôi đam mê viết văn, đơn giản vậy thôi. Tôi viết văn không vì chưng những vì sao ngoài văn chương cần tôi không xẩy ra mất cảm xúc hay cồn lực. Lúc viết, tôi thấy rõ mình đang sống. Tôi vẫn nói với đồng đội rằng tôi viết vị tôi yêu nghề văn. Bởi tôi cảm thấy hạnh phúc khi ngồi dưới mái nhà của mình thong thả viết mọi trang văn mình thích.

Xem thêm: Lịch Sử Đấu Ngoại Hạng Anh Tối Nay, Giải Bóng Đá Ngoại Hạng Anh

Dĩ nhiên rồi sẽ đến ngày "bạo chúa thời gian" mang đến trước phương diện tôi hờ hững bảo "Nghỉ ngơi thôi, ông bạn!". Đó là lúc tôi không còn đủ sức để gia công những điều mình muốn nữa. Tuy nhiên biết sao bây giờ, lực bất tòng trọng tâm thì nên chịu. Chỉ mong thời hạn bỏ sót tôi càng lâu càng tốt.



Mong cầu năm 2021

* Năm 2020, một năm đầy sóng dữ, vừa khép lại. Ông tất cả suy ngẫm gì về năm 2020 và năm mới 2021?

- trong thời hạn 2020, điều thú vị sự niềm nở nhiều nhất cũng giống như gây lo ngại nhất cho tất cả thế giới là đại dịch COVID-19. Việt nam tuy sinh hoạt trong đội nước khống chế dịch bệnh khá xuất sắc nhưng không tránh khỏi bị tác động nặng nề. Nghành xuất bản và sản xuất sách cũng trở nên tác hễ không nhỏ.

Vì sức mạnh cộng đồng, khi trình làng tác phẩm nhỏ chim xanh tươi bay về, tôi cũng không thể gặp gỡ và khuyến mãi chữ cam kết cho người hâm mộ như gần như năm. Trước thềm năm mới, chắc chắn rằng mong ước lớn số 1 của tôi là trái đất sớm vượt qua tai ương này để cuộc sống đời thường trở lại bình thường.


công ty văn Nguyễn Nhật Ánh: "Tôi mê xem sách từ chuyện đề cập của bà"

TTO - Hạt như thể của thói quen gọi sách cần được và phải có ai gieo trồng trong đầu đứa trẻ em từ thuở ấu thơ. Bằng những mẩu chuyện kể. Bởi những cuốn sách làm quà...

Bàn về tầm tác động của văn chương, cụ nhà văn Thạch Lam từng mang đến rằng: “Văn chương không phải là 1 cách đem đến cho tất cả những người đọc sự thoát li tuyệt sự quên, văn chương là một trong những thứ vũ khí thanh cao, đắc lực mà họ có, để vừa tố giác và biến đổi một cái quả đât giả dối cùng tàn ác, vừa khiến cho lòng bạn được thêm trong trắng và đa dạng mẫu mã hơn”.


Trên cách nhìn của vật dụng văn chương gắn bó mật thiết với đời sống, nhiều cây cây viết của nền văn học Việt Nam văn minh lần lượt ra đời, tiêu biểu trong các đó phải kể tới những đóng góp góp trong phòng văn Nguyễn Nhật Ánh – một chiếc tên không thể xa lạ đối với giới văn học nói riêng với với bạn đọc nói chung.

*
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh trong 1 trong các buổi kí khuyến mãi ngay sách (2011)

Dịu dàng, ấm áp và nhẹ nhàng, là phần nhiều cảm nhận phổ biến thuộc về những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh. Không quá ồn ào, vội vã, số đông tình tiết bất ngờ vẫn làm người đọc cần bồi hồi, xen kẽ vào giữa những câu chuyện buồn, vui, của tuổi bắt đầu lớn, trong sáng và ý muốn manh tựa như các hạt sương sa, hầu như ký ức tuổi thơ, thời cắp sách tới trường, cùng tình yêu gia đình, chúng ta bè, với cả phần nhiều rung đụng đầu đời ngây ngô.

Tôi nghe có bạn từng dìm xét, nếu muốn tìm một cái vé để trở lại thời tuổi con trẻ hồn nhiên, đầy xao xuyến, thì hãy tham khảo văn của Nguyễn Nhật Ánh, dù bạn đã ở độ tuổi trung niên, hay đã quá lục tuần, tốt vẫn chỉ là một trong những đứa bé xíu con, vớ cả họ đều có nhu cầu các câu chuyện đó ở bất kì thời điểm làm sao trong cuộc sống.

Trở về thời đi học bên những người bạn thuộc bàn từng giúp sức nhau cứng cáp như Huy (Bàn tất cả năm chỗ ngồi), cảm thấy lại một đợt nữa những xúc cảm khó tả, hoảng loạn và tất cả cả bi ai của mối tình đối kháng phương trước tiên của ngôi trường (Đi qua hoa cúc), chính là Chương với đều nỗi lưu giữ day hoàn thành về cảm xúc không thành (Còn chút gì nhằm nhớ), sẽ là tấm lòng chân thành, hùng vĩ và quyết tử thầm im của Ngạn (Mắt biếc), là Thư khi không thể tinh được nhận ra mình đang có nhu cầu muốn Việt An (Cô gái tới từ hôm qua).

*
Mắt Biếc – tòa tháp được chuyển thể thành phim của đạo diễn Victor Vũ, dự kiến giới thiệu cuối năm 2019

Mỗi câu chuyện, cho dù được để trong toàn cảnh nào, dù cho là một sớm ngày hè bất chợt, mặc dù là những ngày đầu tựu trường, mặc dù cho là khoảng sân,mảnh vườn, sảnh trường, lớp học, thì các khung cảnh này cũng chưa bao giờ ngừng làm nao lòng tín đồ đọc vị những nét man mác buồn, nét gợi lưu giữ mà bọn chúng đã khắc cốt ghi tâm lại.

Trước khi phát triển thành một bên văn nổi tiếng, Nguyễn Nhật Ánh từng có thời hạn đi dạy học, viết báo, chắc rằng vì cố gắng mà cảm xúc của ông ngày một trở nên sâu sắc hơn với tầm tuổi học trò ngây thơ và hồn nhiên này. Từ thời điểm năm 1984, thành tựu truyện dài thứ nhất Trước vòng chung kết đã có ấn tượng tên tuổi của ông trong lòng người hâm mộ và ông quyết định tập trung viết cho lứa tuổi thanh thiếu hụt niên.

Ông cũng đã đoạt nhiều giải thưởng như: truyện nhiều năm Chú nhỏ bé rắc rối được trung ương Đoàn bạn trẻ Cộng sản hồ chí minh trao phần thưởng văn học trẻ hạng A năm 1990, nhà văn yêu dấu nhất trong hai mươi năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu chủ ý bạn gọi của Thành đoàn tp.hcm và Báo
Tuổi trẻ.

Năm 2010, vật phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của ông được trao bộ quà tặng kèm theo Giải thưởng văn học tập ASEAN.

Có thể nói, bên văn Nguyễn Nhật Ánh trường đoản cú đó luôn luôn được xem là một hiện tượng lạ văn học rất dị và đặc biệt quan trọng chưa từng có trước đây trong nền văn chương vn với số lượng sách in lần thứ nhất đến cả trăm ngàn cuốn.

*
Một số tác phẩm vượt trội được biết đến rộng rãi của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh

Trong một nội dung bài viết của báo Lao Động, tác giả bài báo bật mý rằng bên văn Nguyễn Nhật Ánh luôn luôn mang trong mình nỗi ám hình ảnh về tuổi thơ vào cả sự nghiệp sáng sủa tác mặc dù trước đó ông đã thử sức với nhiều đề tài không giống nhau nhưng vấn đề về tuổi thơ vẫn là tương xứng nhất với phiên bản thân.

Tuổi thơ cùng với ông phần lớn là mang xúc cảm tươi tắn, trong trẻo, dịu nhàng, là quãng thời hạn tươi đẹp tuyệt vời nhất trong cuộc đời mỗi người.

Giải say mê về điều này, ông mang đến biết, từ bé vì đã luôn luôn phải sinh sống xa quê và hồ hết nỗi nhớ ko nguôi về tuổi thơ, quê bên cứ dằng dai trong trái tim ông cần tình cảm ông giành riêng cho thuở thiếu thốn nhi, trẻ con thơ lại luôn luôn là những cảm giác mãnh liệt.

Kể cả trong những năm tháng sau này, ông vẫn luôn luôn sống với các kí ức tuổi thơ xinh xắn và chắc hẳn rằng chính phiên bản thân ông cũng muốn muốn, phần đông tâm hồn trưởng thành và cứng cáp cô đơn, lạc lõng có cách để tìm về một bầu trời thân thương vẫn qua trong những tác phẩm của mình.

Nguyễn Nhật Ánh từng tâm sự: “Khi viết, tôi có cảm hứng tự nhiên như cậu học trò ngồi viết chuyện đời mình nên những em thấy item của tôi ngay gần gũi, nguyên tố vui nhộn cũng là điều phù hợp với trung khu hồn những em”.

Ông luôn bảo trì phong độ bằng cách làm vấn đề mỗi ngày, cho rằng đã làm cho nghề viết thì phải tiếp tục cọ xát với chữ nghĩa, bằng cách lúc nào cũng viết với đọc, có nghĩa là phải tắm mình trong môi trường chữ nghĩa, bằng cách này hay phương pháp khác.

*
“Khi viết, tôi có cảm xúc tự nhiên như cậu học trò ngồi viết chuyện đời mình…”

Đối với nghề văn, “thói thân quen lao động” sẽ đưa đến một thói quen tuyệt đối hoàn hảo khác là kiến thức “làm công ty cảm hứng”, là khi chiếc đồng hồ sinh học của công ty đã được điều chỉnh và quản lý đều đặn mỗi ngày, khi chúng ta ngồi vào bàn viết, cảm hứng sáng tạo thành sẽ tự động hóa được kích hoạt chứ không cần phải đợi nó đến.

Quan niệm chặt chẽ và trang nghiêm về sự nghiệp cầm cây viết như thế cho nên những tinh thần và thông điệp trong những tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh chưa lúc nào là một sự nửa vời, hời hợt với chỉ đơn thuần mang ý nghĩa chất hô hào.

Qúa trình cố kỉnh đổi, từng phát triển thành cố, bất thần diễn ra vào cuộc đời những nhân đồ gia dụng của ông đều có yếu tố đặc biệt và ảnh hưởng đến bí quyết nhân đồ gia dụng trưởng thành, cách tân và phát triển về cả mặt tư tưởng lẫn thể chất.

Họ không chỉ là nhận ra những biệt lập của phiên bản thân tự sâu thẳm bên trong mình mà còn với toàn bộ những quan hệ xung quanh, phần đa cảnh vật, những tình huống mà người ta phải trải qua để xúc tiến mức độ thay đổi suy nghĩ, tư duy.

Sống bởi tâm hồn nghệ thuật, văn học trong những tác phẩm văn học đều mang lại những phép màu kì diệu, về vẻ đẹp tâm hồn, bạn dạng chất, gạt đi mọi tính toán, so đo, ngược lại, sống trong đời thực khiến cho ta bắt gặp rõ niềm tin của văn chương ước ao sống đúng thì khó như vậy nào, nên trải qua gần như thách thức, phần đông lối mòn để ý đến ra sao.

Tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh với đầy tính nhân văn như vậy, các câu chuyện tưởng như là dành riêng cho trẻ con nhưng những bài học lại vô cùng thực tế và sâu sắc.

Tình cảm lứa đôi trong câu chuyện của ông cũng tiềm ẩn những sắc đẹp màu diệu kỳ, không áp theo kiểu ngọt ngào, cuồng nhiệt, mặn nồng mà nhẹ nhàng, đằm thắm, êm dịu, mọi tia nắng tinh tế và sắc sảo chỉ lướt qua trong trái tim fan đọc cơ mà vẫn làm cảm xúc dập dờn như các đợt sóng mơn man bờ cát.

Để rồi cũng có những dang dở, tuyệt vọng, buồn nhưng không quỵ lụy, yếu ớt mà góp nhân thiết bị vượt qua chủ yếu mình, khổ sở nhưng mạnh khỏe mẽ.

*
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh – “Đã làm cho nghề viết thì phải thường xuyên cọ xát với chữ nghĩa”

tuy vậy tình yêu trong trang viết của ông ko được đặt trong toàn cảnh kì ảo, viễn tưởng, thơ mộng như trong tè thuyết của Marc Levy, hay là tình thân và chết choc như lối hành văn của Ichikawa Takuji, hay tình yêu trong số những bí ẩn, trinh thám, kì túng bấn của Guillaume Musso, mặc dù vậy từ những color đặc trưng bởi gam nóng nóng, tình cảm thời tuổi trẻ con ấy vẫn ghi dấu mãnh liệt mỗi khi người đọc hồi hộp nhớ lại.

Trong ba mươi 2 năm sáng tác, văn hoa Nguyễn Nhật Ánh vẫn khắc sâu trong trái tim độc giả, trở thành một chiếc tên “thương hiệu” mà lại khi lưu giữ đến bạn đọc trọn vẹn mường tượng được ra phong cách đặc trưng của ông tuy nhiên chưa cần nói đến tên đầu sách.

Ngày hôm qua, kí ức tuổi thơ và kỉ niệm vào văn ông hình như mang tính biểu tượng, đẹp đẽ và đầy nuối tiếc nuối. Chỉ theo xua đuổi một thiên hướng văn chương duy nhất, mặc dù bị một trong những nhà văn, công ty phê bình chỉ trích là đơn vị văn không lúc nào lớn, nhưng có lẽ người phát âm chưa lúc nào dù chỉ một lần, cảm thấy chán nản hay cho rằng văn chương của ông một màu.

Có lẽ vì họ vẫn tiếp tục tìm thấy số đông thứ mới mẻ đằng sau mẩu truyện về tuổi thơ, về góc sảnh và khoảng chừng trời vượt khứ, đẹp, hay mộng đè nhưng đã hết thuộc về chúng ta nữa.

Bởi, xét mang đến cùng, một cửa nhà văn học chân chính không khi nào kết thúc ở trang cuối, không lúc nào hết tài năng kể chuyện khi mẩu chuyện về những nhân vật đang kết thúc. Cho dù sao thì, là tín đồ dẫn lối tuổi thơ, Nguyễn Nhật Ánh chắc hẳn rằng đã dẫn lối cho họ đến các chân trời không giống nữa.