không biết mùa xuân có tự bao giờ và thơ xuân bao gồm tự bao giờ, chỉ biết bạn ta xuất hiện đã có ngày xuân đẹp đầy mức độ sống cùng thổi vào những hồn thơ, sống trong cuộc đời, trường hợp thiếu đi mùa xuân, thiếu đi các câu thơ xuân thì thiệt buồn. Hôm qua, lúc này và tương lai kia lại có những vần thơ xuân cho bé người, mang đến cuộc sống. Và ngày qua đã bao gồm Hàn khoác Tử cùng với "Mùa xuân chín" khi cảm hứng trong con người lữ khách đó đã đến độ tràn đầy.

Bạn đang xem: Theo chồng bỏ cuộc chơi

nói tới mùa xuân, tất cả ai thiếu hiểu biết đó là đầy đủ phút rạo rực nhất của cuộc đời, của cuộc sống. Ngày xuân mỗi giây khắc một vẻ, dịp là "mùa xuân nho nhỏ", lúc là "mùa xuân xanh"... Và đây "Mùa xuân chín" nghe vừa mới, vừa sôi nổi, vừa có một sức sinh sống dồn nén vẫn thầm nảy nở y như cái mới, loại lãng mạn và khao khát trong tâm địa hồn Hàn Mạc Tử.

Mỗi mẫu thơ hầu hết phảng phất tương đối xuân, đông đảo thấm đượm cái đẹp của trung ương hồn thi sĩ. Mùa xuân bắt đầu từ cái nắng mới mẻ thường:

"Trong làn nắng ửng khói mơ tan

Đôi mái nhà tranh có dấu hiệu rục rịch vàng

Sột soạt gió trêu tà áo biếc

trên giàn thiên lí láng xuân sang".

Đúng là nắng nóng xuân, chẳng đề nghị tia nắng, phân tử nắng, chẳng nên giọt nắng nhưng là "làn nắng". Chữ "làn" như gợi một khá thở vơi nhàng, nắng như mỏng manh tang, thướt tha trải mọi trong thơ với trong không gian. Làn nắng lại "ửng" lên vào "khói mơ tan". Cảnh quan nhẹ nhàng, đẹp dân gian mà huyền diệu. Sương sương quyện cùng với nắng; cái "ửng" của nắng nóng được tôn vinh trong làn sương mơ màng đang "tan" ấy. Ngòi cây bút thi sĩ vẫn hướng đến một nét thơ truyền thống, cổ điển, cảnh như bao gồm hồn, như gồm tình chan chứa. Trân trọng đón lấy mẫu nắng bắt đầu tinh khiết ấy là "Đôi căn nhà tranh lấm tấm vàng"!. Sự hô ứng trong vần thơ tạo nên một cảm hứng ấm áp, cảnh vật tương xứng hài hòa, đầy thơ mộng. đôi nét chấm phá 1-1 sơ mà tinh tế và sắc sảo gợi cảm, dung dị mà lại đáng yêu. Chỉ tất cả "đôi căn hộ tranh" hiện lên trong "làn nắng nóng ửng" tuy thế vẫn gợi lên một mức độ sống vẫn lay động, dân gian bình yên rất thân thuộc với mọi người. Nắng như sẽ rắc lên "đôi căn nhà tranh" chút nhan sắc xuân với hương xuân: "Sột soạt gió trêu tà áo biếc". Cái music của gió "trêu" tà áo và cái gam màu sắc "biếc" của, lá ấy là chiếc tình xuân. Một chữ "trêu" dễ thương và đáng yêu quá, niềm nở quá, tất cả gì như sở hữu hương sắc đồng quê từ hầu hết câu ca dao, hát ghẹo tình tứ thuở làm sao cứ ngân nga mãi trong tâm ta... Gió cũng chọn áo nhưng mà "trêu", yêu cầu chọn áo biếc new thật thơ, thật đẹp. Mùa xuân là như thế, "chín" là như thế!


Từ vắt thể, từ làn nắng, từ ngôi nhà tranh, từ gió rồi new khái quát: "Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang". Câu thơ có một sự dừng đọng, ngập ngừng cảm xúc nhẹ nhàng, bâng khuâng, vương vít đón “bóng xuân sang", cảm xúc ngưng tụ như nín thở ấy ẩn bản thân vào dấu chấm giữa dòng thơ. Mạch thơ ngập xong như mạch cảm xúc. Mặt giàn thiên lí, mùa xuân đã sang. Mùa xuân nhẹ nhàng bước... Như có thể cầm được, hoàn toàn có thể ngắm được tức thì trước mắt mỗi chúng ta.

Sau vết chấm (.), sau chiếc ngưng tụ và run rẩy như dây đàn căng lên trong tâm hồn đơn vị th ơ thì ngày xuân ào đến:

 "Sóng cỏ xanh lè gợn tới trời,

Bao cô thôn cô bé hát bên trên đồi".

Cỏ như xanh mãi, tươi mãi trong không gian mênh mông, bao la. Hình ảnh ẩn dụ "sóng cỏ" và bố chữ "gợn tới trời" gợi tả làn cỏ xanh dập dờn vào làn gió xuân nhè dịu thổi. Chẳng biết xung quanh kia là sóng cỏ thiệt , xuất xắc lòng thi sĩ cỏ xanh tươi mới gợn thành "sóng" như thế? Mùa xuân bao giờ chẳng có màu xanh da trời của cỏ. "Cỏ xanh như khói bến xuân tươi" (Độ đầu xuân thảo lục như im - Nguyễn Trãi). "Cỏ non xanh tận chân trời" (Nguyễn Du)... Gam màu "xanh tươi" đầy sức sống yên bình ấy vào thơ Hàn mặc Tử cứ gợn cho tới trời", trải dài mãi như không dứt, trải mãi, dìm vào hồn thơ. Trong sắc đẹp xuân ấy, cảm tình con người cũng đến độ chín. Giờ hát thân mùa xuân rất gần gũi quá, dịu dàng quá. Một nét xinh truyền thống của dân tộc, rất đẹp như ca dao, dân ca, như lễ hội mùa xuân muôn thuở của dòng xứ sở này được nói đến qua giờ hát "vắt vẻo" với "thơ ngây" của không ít nàng xuân, của bao cô thôn nữ. Câu thơ gợi lên dòng "chín" vào hồn bao cô thôn thiếu phụ qua âm nhạc “vắt vẻo", vào trẻo, tươi non của câu hát giao duyên, của trai gái vị trí đồng quê, mộc mạc mà lại tình tứ. Vai trung phong hồn nhạy cảm cảm, yêu cuộc sống thiết tha của thi sĩ Hàn khoác Tử vẫn bắt vào lời hát ấy nhiều xao xuyến. Mùa xuân mới đích thực "chín" khi có con fan và tất cả dư âm tiếng hát:


"Tiếng ca nạm vẻo lưng chừng núi,

hổn hển như lời của nước mây

thủ thỉ với ai ngồi bên dưới trúc

Nghe ra ý vị cùng thơ ngây".

Âm thanh đọng lại trong từng giờ đồng hồ thơ, độ ngân rung, "vắt vẻo" hòa nhịp với âm trầm "hổn hển" trình bày một sự thay đổi cảm giác khôn xiết tinh tế, tài tình. Chổ chính giữa hồn thi sĩ sẽ hòa nhập hẳn vào cái thế giới âm thanh mùa xuân ấy.

giờ đồng hồ ca như vút lên cao, như ngập ngừng, như quyến luyến giữa "lưng chừng núi". Dư vang tiếng hát dường như giăng mắc, rung lên “vắt vẻo" gợi lên nhiều xao xuyến bâng khuâng trong tâm địa nhà thơ. Giờ đồng hồ hát "hổn hển" được so sánh "với lời của nước mây", lời của thiên nhiên. Nhị tiếng "hổn hển" như nhịp thở cấp gáp, nôn nóng đầy hương thơm xuân, tình xuân, cảm giác vừa thực vừa mơ mang đến lạ kì. Lời hát của những cô thôn thanh nữ sao mà dễ thương và đáng yêu thế, như say mê người, như tràn ngập cả không gian, đóng góp thêm phần làm đề nghị một "mùa xuân chín". Và còn có tiếng thầm thĩ "thầm thì cùng với ai..." dưới bóng trúc, hẳn là trung ương sự, là thân thương rồi. "Vắt vẻo”, "hổn hển", "thầm thì" là ba cung bậc của bố âm thanh mùa xuân đang chín, thật thấm vào hồn người đến dìu dịu lắng dịu, chan đựng thương yêu. Sự đa dạng chủng loại về giai điệu với phức điệu của khúc hát đồng quê, làm cho say mê phần nhiều người, để rồi thuộc nhà thơ xao xuyến cảm nhận: "Nghe ra ý vị cùng thơ ngây...".


tiếng hát mùa xuân dân dã, tình tứ và dễ thương quá, sắc xuân, mùi hương xuân, tình xuân "đang chín" dần trong lòng thôn nữ, bỗng dưng ngập dứt như tất cả sự hẫng hụt, băn khoăn:

"Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,

Có kẻ theo chồng, vứt cuộc chơi".

"Đám xuân xanh ấy" là những cô thôn cô gái đang hát, đã "thầm thì cùng với ai ngồi dưới trúc" kia sẽ chín cùng mùa xuân và vẫn "theo chồng bỏ cuộc chơi... Thiên nhiên và lòng người như quyến luyến mùa xuân dần trôi qua, tuổi xuân hồn nhiên dần trôi qua. Hàn mặc Tử như đột nhiên thấy buồn, thấy hẫng hụt, bâng khuâng, như mất mát đi một chiếc gì trong lòng khi ngày xuân đang chín... "Xuân sắp đến nghĩa là xuân đương qua - Xuân còn non tức là xuân sẽ già" (Xuân Diệu).

Hàn mang Tử đó là người lữ khách trải qua mùa xuân gặp cái ý vị của mùa xuân: "Khách xa chạm chán lúc ngày xuân chín...". Một nét cây viết truyền thống truyền thống "xuân hướng lão" xen lẫn loại hiện đại, mới mẻ làm mang lại ý thơ thêm đậm đà hơn.


gặp mặt lúc mùa xuân chín ấy nhưng mà thổn thức:

"Lòng trí xao xuyến sực nhớ làng

Chị ấy trong năm này còn gánh thóc 

Dọc kè sông trắng nắng và nóng chang chang".

Xem thêm: Ảnh Lịch Sử Đấu Liên Quân - Cách Xem Trận Đấu Liên Quân Của Người Khác

Hình hình ảnh của kí ức hiện lên một thoáng bi ai đẹp cùng trải rộng bát ngát xa vắng. Công ty thơ nhớ mang đến con người như ước mơ một tình người, một tình quê. Từng một nổi nhớ đều rất bâng khuâng. Nhớ một các bước cụ thể: "gánh thóc" trong một không gian cụ thể: "Dọc bờ sông trắng nắng và nóng chang chang". Chỉ có "chị ấy" là người đọc thiết yếu biết cơ mà chỉ có người sáng tác mới biết để cơ mà "sực nhớ", nhưng mà thầm hỏi. Mà lại man mác sợ hãi "mùa xuân chín" ấy đã trôi qua. Bên cạnh đó đó là nét thơ Hàn khoác Tử, là vai trung phong hồn Hàn mang Tử mong ước giao cảm cùng với đời mà luôn luôn có một nỗi niềm cô đơn, trống vắng, hẫng hụt như thế.

"Mùa xuân chín" là 1 bài thơ xuân siêu hay, là một bức tranh xuân bắt đầu nhất, trong sáng, rạo rực, say mê, thơ mộng cơ mà thoáng ảm đạm nhất. Hàn mang Tử vơi cảm giác thiên nhiên trữ tình, màu sắc truyền thống hài hòa với chất dân dã, trẻ trung bình dị đã làm hiện lên một tranh ảnh xuân tươi sáng thơ mộng. Mùa xuân đẹp. Con fan trẻ trung, hồn nhiên, xinh đẹp, đáng yêu. Yêu mùa xuân chín cũng là yêu đồng quê, yêu làn nắng ửng, yêu ngôi nhà tranh, yêu giàn thiên lí, yêu giờ đồng hồ hát núm vẻo của không ít nàng xuân trên "sóng cỏ xanh xao gợn cho tới trời”.

"Mùa xuân chín" dịp thì dạt dào, lúc thì lắng dịu trong tâm hồn thi sĩ. Có những lúc vồn vã, có những lúc mênh mang, như đang lắng hồn bản thân vào bước đi của ngày xuân rồi bồi hồi, "sực nhớ... " và "bâng khuâng". Chiếc nhớ rưng rưng của fan lữ khách mãi mãi là tình thân mến, nỗi ước mong giao cảm với mùi hương sắc cùng khúc nhạc mùa xuân, với làng quê thân nằm trong nơi miền trung bộ "Dọc bên bờ sông trắng nắng chang chang"...

*
Mùa xuân chín BÀI THƠ TÀI HOA CỦA HÀN MẶC TỬHàn mặc Tử là bên thơ tài hoa. Ông nhằm lại mang đến đời rất ít thi phẩmnhưng thành phầm nào của ông cũng xứng đáng trân trọng, yêu thương như "Mùaxuân chín"

Trong làn nắng ứng: khói mơ tanÐôi căn nhà tranh có dấu hiệu rục rịch vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,Trên giàn thiên lý, bóng xuân sang

Sóng cỏ xanh lè gợn tới trời
Bao cô thôn thiếu nữ hát trên đồi:- ngày mai trong đám xuân xanh ấy.Có kẻ theo ck bỏ cuộc chơi...Bạn đang xem: mai sau trong đám xuân xanh ấy có kẻ theo ck bỏ cuộc chơi

Tiếng ca cầm vẻo sống lưng chừng núi,Hổn hển như lời của nước mây
Thầm thĩ cùng với ai ngồi bên dưới trúc,Nghe ra ý vị với thơ ngây...

Khách xa chạm chán lúc mùa xuân chín
Lòng trí rưng rưng sực lưu giữ làng- Chị ấy trong năm này còn gánh thóc
Dọc kè sông trắng nắng nóng chang chang?

ngay tênbài thơ đã cho thấy thêm tác đưa là fan dụng công cùng với câu chữ. Ngôn từ củaông luôn luôn được lựa chọn tìm tòi.

Sột soạt gió trêu tào áo biếc
Trên giàn thiên lý. Trơn xuân sang.

Câu thơthật gợi mở. Trên rất nhiều mái nhà tranh vách đất của làng mạc quê ngày xưa lấmtấm hầu như làng quê tấm tấm đều nụ hoa thiên lý nở vàng, xen thân màu xanhtươi của lá. Lá và hoa thiên lý là niềm rực rỡ của hương vị quê hương

Thương ông xã nấu cháo le le
Nấu canh bông lý, nấu trà hạt sen(Ca dao)

Của quýnhư vậy, xanh rì mơn mởn như vậy đề xuất mới được gió trêu, gió đùa, giómơn man. Làm bất chợt ngày xuân ào tới.

Sóng cỏ xanh tươi gợn cho tới trời,Bao cô thôn thanh nữ hát trên đồi:- sau này trong đám xuân xanh ấy

Mùaxuân từ trong nhà đã lan xa ra vùng đồi núi, từ cây cảnh sang tới người.Con người của ngày xuân thật trẻ trung, hồn nhiên, đầy sức sống. Bao cô thônnữ trên đồi. Hát rằng: Ngày mai vào đám xuân xanh ấy/Có kẻ theochồng quăng quật cuộc chơi...ở lại làng đùa với những cô thật vui, songai đó được đi lấy chồng cũng vui ko kém, thậm chí là đây còn là sự việc pháttriển của mùa xuân.

Tiếng ca núm vẻo sống lưng chừng núi,Hổn hển như lời của nước mây...

Nhữngtừ nạm vẻo, hổn hển được người sáng tác dùng thiệt tài tình. Vắt vẻo ởcâu bên trên chỉ sự thơ ngây, hổn hển ở câu dưới nóilên sự hồi hộp, đợi chờ trong lồng ngực của những cô bé đang căng trònsức sống. Khiến cho ai đó đang ngồi dưới trúc (trong toàn cảnh này nhưng chịungồi yên dưới trúc thì chắc không thể ở tuổi thanh xuân nữa) cũng phải rộnràng:

Khách xa gặp lúc ngày xuân chín
Lòng trí rưng rưng sực nhớ làng.- Chị ấy trong năm này còn gánh thóc
Dọc bên bờ sông trắng nắng chang chang

-Chị ấy trong năm này còn gánh thóc
Dọc kè sông trắng nắng và nóng chang chang?

Chị ấylà ai vậy? Rất có thể đây là người nữ giới ngày xưa của khách- sẽ làlao động thiết yếu ở quê nhà. Dọc bờ sông trắng nắng nóng chang chang đề xuất được xemlà câu thơ thần hiệu nhất của đất nước hàn quốc Mặc Tử. Ta giỏi nói sông xanh, sông đỏ,đây đơn vị thơ nói sông trắng. Nắng cho trắng cả sông thì phải ghi nhận nắng gaygắt như thế nào. Những cặp vần trắng- nắng; chang-chang kết hợp với năm phụ âm "ng"đứng cuối từng từ tạo cho câu thơ được kéo dài và ngân nga mãi. Ðúng là"Mùa xuân chín",một mùa xuân đầy đặn nên thơ.

*

*

Thông tin bên trên mạng Netcodo
Mọi cụ thể xin vui lòng contact tại
Ban biên tập Mạng NetcodoÐiện thoại: (54)847247 - e-mail Intranet: quantri