Đặc công hoàng phi Sở Kiều truyện ( Phần 2)

Historical Fiction

Đặc công hoàng phi sở kiều 2

#tiểu-thuyết-lịch-sử


*

*

*
Báo Cáo Truyện
Sở Kiều dường như chẳng hề quan liêu t&#x
E2;m đến mọi chuyện xung quanh. Tim n&#x
E0;ng đ&#x
E3; chết ... N&#x
E0;ng ở đ&#x
E2;y chỉ v&#x
EC; hắn n&#x
F3;i với n&#x
E0;ng "Phải sống!""Ch&#x
E0;ng đ&#x
E3; đồng &#x
FD; sẽ đợi ta ... Thế nhưng ..."Yến Tu&#x
E2;n lo lắng cởi &#x
E1;o cho&#x
E0;ng của m&#x
EC;nh kho&#x
E1;c cho Sở Kiều, nhưng c&#x
F2;n chưa chạm đến n&#x
E0;ng, Sở Kiều đ&#x
E3; vội gạt ra, ph&#x
F3;ng &#x
E1;nh mắt phẫn uất cực điểm về ph&#x
ED;a hắn.Yến Tu&#x
E2;n giật m&#x
EC;nh, tho&#x
E1;ng ch&#x
FA;t tởm h&#x
E3;i. Nhiều năm như vậy quen biết n&#x
E0;ng, nhiều năm như vậy hắn v&#x
E0; n&#x
E0;ng bầu bạn với nhau, nhưng chưa một lần n&#x
E0;ng nh&#x
EC;n hắn với &#x
E1;nh mắt như vậy. L&#x
E0; sự ch&#x
E1;n gh&#x
E9;t, l&#x
E0; sự gh&#x
EA; sợ, l&#x
E0; thất vọng, l&#x
E0; tuyệt t&#x
EC;nh."A Sở, muội vừa rơi xuống hồ, cẩn thận cảm lạnh"Sở Kiều cười khẩy một c&#x
E1;ch chua ch&#x
E1;t:"Lạnh? Yến Bắc thật sự rất lạnh, nhưng l&#x
F2;ng người c&#x
F2;n hiểm độc, lạnh lẽo hơn nhiều"N&#x
E0;ng cự tuyệt mọi sự gi&#x
FA;p đỡ của hắn, cố với lại Ph&#x
E1; Nguyệt kiếm gần đ&#x
F3;, tự chống m&#x
EC;nh đứng dậy, lết từng bước khỏi mặt hồ, từng bước xa khỏi hắn.Yến Tu&#x
E2;n nh&#x
EC;n chằm chặp về ph&#x
ED;a Sở Kiều, b&#x
E0;n tay vẫn c&#x
F2;n nắm mảnh ngọc bội d&#x
ED;nh m&#x
E1;u. Hắn biết, sẽ kh&#x
F4;ng bao giờ c&#x
F2;n cơ hội tặng n&#x
F3; mang lại n&#x
E0;ng nữa.

Bạn đang xem: Truyện sở kiều phần 2

Gi&#x
F3; tuyết tr&#x
EA;n mặt hồ thổi c&#x
E0;ng mạnh, mặt hồ bị nứt ban n&#x
E3;y, chỗ Vũ Văn Nguyệt rơi xuống đ&#x
E3; lại đ&#x
F3;ng một lớp băng tr&#x
EA;n bề mặt."Người đ&#x
E2;u!!! Hộ tống Sở đại nh&#x
E2;n về nghỉ ngơi""V&#x
E2;ng!!!"Hắn lại muốn giam lỏng n&#x
E0;ng. Gương mặt Vũ Văn Nguyệt đầy m&#x
E1;u lại xẹt qua t&#x
E2;m tr&#x
ED; n&#x
E0;ng. Dấu ấn Phong V&#x
E2;n lệnh đỏ như m&#x
E0;u m&#x
E1;u. Một luồng kh&#x
ED; sục s&#x
F4;i vào người th&#x
F4;i th&#x
FA;c n&#x
E0;ng giải ph&#x
F3;ng n&#x
F3; khỏi quẫn b&#x
E1;ch. Sở Kiều quắc mắt nh&#x
EC;n qu&#x
E2;n l&#x
ED;nh Yến Bắc đang tiến dần về ph&#x
ED;a n&#x
E0;ng, Ph&#x
E1; Nguyệt kiếm vung l&#x
EA;n, th&#x
E2;n thể n&#x
E0;ng ph&#x
F3; mặc theo luồng kh&#x
ED; đang chạy dọc khắp tứ chi. H&#x
E0;n băng nhọn hoắt từng c&#x
E1;i, từng c&#x
E1;i h&#x
EC;nh th&#x
E0;nh từ kh&#x
F4;ng kh&#x
ED; ph&#x
F3;ng về ph&#x
ED;a qu&#x
E2;n Yến Bắc. Gi&#x
F3; tuyết g&#x
E0;o th&#x
E9;t, Ph&#x
E1; Nguyệt kiếm tr&#x
EA;n tay n&#x
E0;ng c&#x
F2;n chưa hạ xuống nhưng qu&#x
E2;n Yến Bắc đ&#x
E3; đổ rạp dưới mưa v&#x
E0; m&#x
E1;u. Yến Tu&#x
E2;n ghê ho&#x
E0;ng vội chạy tới giữ n&#x
E0;ng lại. Hắn mới dịch được v&#x
E0;i thước bỗng khựng lại, Ph&#x
E1; Nguyệt kiếm s&#x
E1;ng lo&#x
E1;ng chĩa ngay lập tức trước yết hầu của hắn."Yến Tu&#x
E2;n! M&#x
F3;n nợ h&#x
F4;m ni ta kh&#x
F4;ng t&#x
ED;nh với ngươi. H&#x
F4;m nay, hoặc l&#x
E0; Sở Kiều ta rời khỏi đ&#x
E2;y, hoặc l&#x
E0; chết tại đ&#x
E2;y""A Sở"Hắn kh&#x
F4;ng n&#x
F3;i được g&#x
EC;, chỉ đ&#x
E0;nh nh&#x
EC;n n&#x
E0;ng xoay lưng rời đi.

Khoảnh khắc y&#x
EA;n lặng đến gớm sợ. Gi&#x
F3; g&#x
E0;o th&#x
E9;t dữ dội, nhưng rồi tiếng v&#x
F3; ngựa, tiếng cước bộ ph&#x
E1; tan sự im lặng. Bốn ph&#x
ED;a vang l&#x
EA;n sự huy&#x
EA;n n&#x
E1;o, tiếng gọi hỗn loạn truyền tới:"Điện hạ! Điện hạ! Điện hạ!""Sở đại nh&#x
E2;n! Đại nh&#x
E2;n""Thiếu chủ!"Từ hướng Bắc, Hắc Ưng qu&#x
E2;n h&#x
F9;ng hổ tiến tới. Cờ lệnh nhuốm m&#x
E1;u, r&#x
E1;ch tới kh&#x
F4;ng c&#x
F2;n nh&#x
EC;n ra qu&#x
E2;n kỳ. Ph&#x
ED;a Đ&#x
F4;ng tiếng truyền tới thanh &#x
E2;m l&#x
E1;c đ&#x
E1;c, nhưng chất chứa sự ki&#x
EA;n định. Hạ Ti&#x
EA;u dẫn đầu T&#x
FA; Lệ qu&#x
E2;n c&#x
F2;n s&#x
F3;t lại, th&#x
E0;nh c&#x
F4;ng cầm ch&#x
E2;n được đ&#x
E1;m người của Tr&#x
EC;nh Di&#x
EA;n để Sở Kiều rời đi. Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ l&#x
E0; đo&#x
E0;n người mặc &#x
E1;o đen, bịt k&#x
ED;n xuất hiện ph&#x
ED;a T&#x
E2;y của hồ băng. Từ trang phục đến vũ kh&#x
ED;, thậm ch&#x
ED; l&#x
E0; &#x
E1;nh mắt của họ đều với đến sự tương đồng đ&#x
E1;ng kinh ngạc. Chỉ hơn trăm người nhưng bức kh&#x
ED; thậm ch&#x
ED; như cả ngh&#x
EC;n người, &#x
E1;p đảo cả Hắc Ưng qu&#x
E2;n. Trong ph&#x
FA;t chốc, Hạ Ti&#x
EA;u - người đ&#x
E3; trăm trận v&#x
E0;o hiện ra tử, kh&#x
F4;ng g&#x
EC; chưa trải qua cũng c&#x
F3; v&#x
E0;i phần e sợ. Chỉ khi nh&#x
EC;n thấy người đ&#x
E0;n &#x
F4;ng đi sau c&#x
F9;ng đ&#x
E1;m người đ&#x
F3;, mới c&#x
F3; thể thở ph&#x
E0;o nhẹ nh&#x
F5;m."&#x
D4; ti&#x
EA;n sinh???"&#x
D4; Đạo Nhai dẫn đầu đo&#x
E0;n người đ&#x
F3;. &#x
D4;ng ta xo&#x
E1;y s&#x
E2;u &#x
E1;nh nh&#x
EC;n v&#x
E0;o Sở Kiều, bỏ qua Yến Tu&#x
E2;n với &#x
E1;nh mắt d&#x
F2; x&#x
E9;t b&#x
EA;n cạnh. &#x
D4;ng ta tảo về ph&#x
ED;a đo&#x
E0;n người &#x
E1;o đen đ&#x
F3;, chỉ khẽ gật đầu một c&#x
E1;i, rồi lại bỏ đi sau m&#x
E0;n tuyết d&#x
E0;y đặc. &#x
D4; Đạo Nhai vừa rời đi, đ&#x
E1;m người &#x
E1;o đen đ&#x
F3; đồng loạt khom người, hướng về ph&#x
ED;a Sở Kiều h&#x
F4; lớn:"Tham kiến lệnh chủ!!!"Sở Kiều vốn đ&#x
E3; muốn từ bỏ th&#x
E2;n phận Phong V&#x
E2;n lệnh chủ. Phong V&#x
E2;n lệnh chủ th&#x
EC; sao chứ? Mẫu th&#x
E2;n của n&#x
E0;ng kh&#x
F4;ng phải cũng chết kh&#x
F4;ng r&#x
F5; nguy&#x
EA;n nh&#x
E2;n đ&#x
F3; sao? N&#x
E0;ng vẫn phải lưu lạc suốt thời gian d&#x
E0;i d&#x
F9; có th&#x
E2;n phận thiếu chủ, c&#x
F3; thể hiệu triệu tất cả điệp giả tr&#x
EA;n giang hồ. Nhưng chuyện vừa rồi khiến n&#x
E0;ng cố gắng đổi mọi suy nghĩ. Kh&#x
F4;ng cần biết th&#x
E2;n phận của ta l&#x
E0; g&#x
EC;, lớn tuyệt nhỏ. Chỉ cần l&#x
E0;m điều tốt th&#x
EC; thi&#x
EA;n hạ sẽ th&#x
E1;i b&#x
EC;nh. &#x
C1;nh mắt Sở Kiều l&#x
F3;e l&#x
EA;n tia s&#x
E1;ng trong suốt như v&#x
EC; sao, n&#x
E0;ng xoay bả vai &#x
E1;o bị r&#x
E1;ch về ph&#x
ED;a đ&#x
E1;m điệp giả, bọn họ nh&#x
EC;n thấy dấu ấn Phong V&#x
E2;n Lệnh th&#x
EC; tất cả c&#x
F9;ng k&#x
ED;ch động."Ta l&#x
E0; Sở Kiều, lệnh chủ Phong V&#x
E2;n lệnh""Tham kiến lệnh chủ!!!" - Tiếng đồng thanh vang l&#x
EA;n lấn &#x
E1;t cả gi&#x
F3; tuyết."Mệnh lệnh đầu ti&#x
EA;n. C&#x
E1;c ngươi h&#x
E3;y gi&#x
FA;p ta t&#x
EC;m Vũ Văn Nguyệt..."Đ&#x
E1;m người đ&#x
F3; c&#x
F3; vẻ rất h&#x
E1;o hức lúc nhận được mệnh lệnh đầu ti&#x
EA;n từ lệnh chủ, nhưng t&#x
E2;m trạng đ&#x
F3; liền dập tắt."...từ dưới hồ l&#x
EA;n" - Sở Kiều dứt lời.Kh&#x
F4;ng chỉ ri&#x
EA;ng bọn họ, cả Hạ Ti&#x
EA;u v&#x
E0; T&#x
FA; Lệ qu&#x
E2;n, lẫn Yến Tu&#x
E2;n đứng gần đ&#x
F3; cũng b&#x
E0;ng ho&#x
E0;ng, kh&#x
F4;ng tin nổi lời n&#x
E0;ng vừa n&#x
F3;i. Hạ Ti&#x
EA;u ngập ngừng:"Đại nh&#x
E2;n, mặt hồ đ&#x
E3; đ&#x
F3;ng băng rồi. Nước lại rất lạnh, chỉ e... Vũ Văn Nguyệt..."Sở Kiều ph&#x
F3;ng &#x
E1;nh mắt về ph&#x
ED;a mặt hồ heo h&#x
FA;t "Ta phải t&#x
EC;m hắn, ta đ&#x
E3; hứa, phải t&#x
EC;m hắn...""Đại nh&#x
E2;n,thuộc hạ nghe n&#x
F3;i Vũ Văn Nguyệt mắc h&#x
E0;n bệnh từ nhỏ. Dưới đ&#x
F3; lạnh như vậy, e l&#x
E0;... Hơn nữa, người của Phong V&#x
E2;n lệnh cũng sẽ kh&#x
F4;ng chịu được"To&#x
E0;n bộ c&#x
E1;nh rừng lớn bao quanh thu gọn trong &#x
E1;nh mắt n&#x
E0;ng. Sở Kiều chỉ bu&#x
F4;ng nhẹ một mệnh lệnh, nhưng bọn Hạ Ti&#x
EA;u biết, tr&#x
E1;i tim n&#x
E0;ng vững như th&#x
E1;i sơn."Vậy th&#x
EC; đốt lửa l&#x
EA;n để rã băng. D&#x
F9; c&#x
F3; phải đốt cả c&#x
E1;nh rừng n&#x
E0;y, ta cũng phải t&#x
EC;m được hắn"

Xem tiếp phần 2 nhé ———————————Chương 1: gió mây lệnh chủ Vũ Văn Nguyệt chìm sâu xuống đáy hồ băng ngàn trượng. Vết ấn mạn châu sa hoa đỏ rực dần dần hiện trên mồi nhử vai Sở Kiều. Bất giác, nhị luồng khí nóng với lạnh liên tục xung bất chợt trong huyết mạch của Sở Kiều, hai con mắt mở lớn. Công sức đã bị rút cạn trong trận chiến ban nãy đang trở lại, thậm chí nàng còn cảm thấy bạo dạn hơn bội phần. Nhớ lại lời Ô tiên sinh, Sở Kiều phần nào đoán được nội công mà chủng loại thân truyền lại mang lại mình đã trở nên phá vỡ phong ấn


*

. Điều cô gái nghĩ đến mũi nhọn tiên phong là nam giới nhân vừa đẩy thiếu nữ trở lại. Sở Kiều núm dấn mình ngày dần sâu xuống lòng hồ, nhưng bao quanh chỉ một một màn đen lạnh lẽo. Nàng không hề khóc, cũng không còn gọi tên hắn. Chỉ vài tự khắc trước, phái nữ đã nghĩ hy vọng cùng bị tiêu diệt với hắn. Tuy vậy nam nhân đó, mặc dù biết mắc bả cũng tê mê tình mà dấn thân đến đây đảm bảo an toàn nàng. Đến lời ở đầu cuối hắn nói, vẫn chỉ nên nghĩ đến nàng. Sở Kiều nỗ lực chặt bàn tay, xua đi làn nước giá chỉ buốt, dần dần trồi lên khỏi khía cạnh hồ, chỉ với trái tim của con gái … tồn tại nằm dưới kia … cùng rất hắn .

Xem thêm: Lịch Sử Đối Đầu Leicester Vs Burnley, 21H Ngày 25/9, Trực Tiếp Leicester City Vs Burnley Thevangtv

*


“A Sở! A Sở!”Thanh âm sẽ là thứ nhưng nàng không thích nghe nhất vào tầm này. Một đám cận vệ cạnh bên Yến Tuân vẫn đang nhìn cô gái với nhỏ mắt hằm hè. Vững chắc hẳn, tin tức Sở đại nhân của Yến Bắc lại vì một tướng tá quân Đại Ngụy nhưng mà trở mặt với Điện hạ của chúng, thịt Trình Diên, và cả trăm mạng quân Yến Bắc kia vẫn truyền mọi toàn quân.

Sở Kiều ngoài ra chẳng hề cân nhắc mọi chuyện xung quanh. Tim thiếu phụ đã chết … nàng tại chỗ này chỉ bởi vì hắn nói với bạn nữ “Phải sống!”“Chàng đã chấp nhận sẽ ngóng ta … mặc dù thế …”Yến Tuân lo ngại cởi áo choàng của bản thân khoác cho Sở Kiều, nhưng còn chưa va đến nàng, Sở Kiều đang vội gạt ra, phóng góc nhìn phẫn uất cực điểm về phía hắn.Yến Tuân lag mình, thoáng chút khiếp hãi. Các năm bởi vậy quen biết nàng, nhiều năm vì vậy hắn và người vợ bầu bạn với nhau, nhưng chưa một lần thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Là sự chán ghét, là sự ghê sợ, là thất vọng, là tốt tình.“A Sở, muội vừa rơi xuống hồ, cẩn trọng cảm lạnh”Sở Kiều mỉm cười khẩy một biện pháp chua chát:“Lạnh? Yến Bắc thật sự khôn cùng lạnh, nhưng lại lòng tín đồ còn hiểm độc, lanh tanh hơn nhiều”Nàng cự tuyệt những sự giúp sức của hắn, chũm với lại Phá Nguyệt kiếm sát đó, tự phòng mình đứng dậy, lết từng bước một khỏi phương diện hồ, từng bước một xa khỏi hắn.Yến Tuân chú ý chằm chặp về phía Sở Kiều, bàn tay vẫn còn đấy nắm mảnh ngọc bội dính máu. Hắn biết, đang không bao giờ còn cơ hội bộ quà tặng kèm theo nó cho cô bé nữa.

Gió tuyết xung quanh hồ thổi càng mạnh, mặt hồ bị nứt ban nãy, khu vực Vũ Văn Nguyệt rơi xuống sẽ lại đóng một lớp băng bên trên bề mặt.“Người đâu!!! hộ tống Sở đại nhân về nghỉ ngơi”“Vâng!!!”Hắn lại hy vọng giam lỏng nàng. Khuôn mặt Vũ Văn Nguyệt đầy máu lại xẹt qua chổ chính giữa trí nàng. Dấu ấn phong vân lệnh đỏ như color máu. Một luồng khí sục sôi trong người thôi thúc nàng giải phóng nó khỏi quẫn trí bách. Sở Kiều quắc ánh mắt quân lính Yến Bắc đang tiến dần dần về phía nàng, Phá Nguyệt tìm vung lên, thân thể nàng phó mang theo luồng khí đang chạy dọc khắp tứ chi. Hàn băng nhọn hoắt từng cái, từng mẫu hình thành từ không khí phóng về phía quân Yến Bắc. Gió tuyết gào thét, Phá Nguyệt kiếm trên tay nàng còn không hạ xuống nhưng mà quân Yến Bắc đang đổ rạp bên dưới mưa với máu. Yến Tuân gớm hoàng vội vàng chạy cho tới giữ người vợ lại. Hắn new dịch được vài ba thước thốt nhiên khựng lại, Phá Nguyệt tìm sáng thoáng chĩa ngay lập tức trước yết hầu của hắn.“Yến Tuân! Món nợ hôm nay ta bên cạnh với ngươi. Hôm nay, hay những Sở Kiều ta bong khỏi đây, hoặc là chết tại đây”“A Sở”Hắn ko nói được gì, chỉ đành nhìn thiếu phụ quay sống lưng rời đi.

Khoảnh khắc yên ổn lặng cho kinh sợ. Gió gào thét dữ dội, nhưng lại rồi giờ vó ngựa, giờ cước bộ phá vỡ sự yên ổn lặng. Tứ phía vang lên sự huyên náo, tiếng điện thoại tư vấn hỗn loạn truyền tới:“Điện hạ! Điện hạ! Điện hạ!”“Sở đại nhân! Đại nhân”“Thiếu chủ!”Từ phía Bắc, Hắc Ưng quân hoành tráng tiến tới. Cờ lệnh nhuốm máu, rách rưới tới không thể nhìn ra quân kỳ. Phía Đông giờ đồng hồ truyền tới thanh âm lác đác, mà lại chất đựng sự kiên định. Hạ Tiêu dẫn đầu Tú Lệ quân còn sót lại, thành công cầm chân được đám fan của Trình Diên nhằm Sở Kiều tránh đi. Mà lại điều khiến đàn họ bất thần là đoàn người mặc áo đen, bao bọc kín xuất hiện phía Tây của hồ băng. Từ bộ đồ đến vũ khí, thậm chí là góc nhìn của họ đều đem về sự tương đồng đáng khiếp ngạc. Chỉ hơn trăm con người nhưng bức khí thậm chí là như cả ngàn người, áp hòn đảo cả Hắc Ưng quân. Trong phút chốc, Hạ Tiêu – người đã trăm trận vào có mặt tử, ko gì không trải qua cũng đều có vài phần e sợ. Chỉ khi nhận thấy người lũ ông đi cuối cùng đám người đó, mới rất có thể thở phào dịu nhõm.“Ô tiên sinh???”Ô Đạo Nhai dẫn đầu đoàn fan đó. Ông ta xoáy sâu góc nhìn vào Sở Kiều, bỏ qua Yến Tuân với ánh mắt dò xét bên cạnh. Ông ta trở lại phía đoàn bạn áo đen đó, chỉ khẽ đồng ý một cái, rồi lại vứt đi sau màn tuyết dày đặc. Ô Đạo Nhai vừa tránh đi, đám fan áo đen đó đồng loạt khom người, nhắm tới phía Sở Kiều hô lớn:“Tham con kiến lệnh chủ!!!”Sở Kiều vốn đã mong mỏi từ bỏ thân phận phong vân lệnh chủ. Gió mây lệnh chủ thì sao chứ? chủng loại thân của nàng chưa hẳn cũng chết không rõ lý do đó sao? cô gái vẫn yêu cầu lưu lạc suốt thời gian dài dù sở hữu thân phận thiếu chủ, rất có thể hiệu triệu tất cả điệp đưa trên giang hồ. Mà lại chuyện vừa rồi khiến nàng biến hóa mọi suy nghĩ. Không nên biết thân phận của ta là gì, lớn hay nhỏ. Chỉ việc làm điều tốt thì nhân gian sẽ thái bình. Ánh mắt Sở Kiều lóe lên tia sáng trong suốt như vị sao, phái nữ quay bả vai áo bị rách về phía đám điệp giả, lũ họ nhận thấy dấu ấn phong vân Lệnh thì toàn bộ cùng kích động.“Ta là Sở Kiều, lệnh công ty Phong Vân lệnh”“Tham kiến lệnh chủ!!!” – giờ đồng thanh vang lên lấn lướt cả gió tuyết.“Mệnh lệnh đầu tiên. Những ngươi hãy hỗ trợ chúng ta tìm Vũ Văn Nguyệt…”Đám fan đó có vẻ như rất hào hứng khi nhận được mệnh lệnh thứ nhất từ lệnh chủ, nhưng chổ chính giữa trạng kia liền dập tắt.“…từ bên dưới hồ lên” – Sở Kiều xong lời.Không chỉ riêng đàn họ, cả Hạ Tiêu với Tú Lệ quân, lẫn Yến Tuân đứng gần đó cũng bàng hoàng, thiếu tín nhiệm nổi lời chị em vừa nói. Hạ Tiêu ngập ngừng:“Đại nhân, mặt hồ nước đã đóng băng rồi. Nước lại cực kỳ lạnh, chỉ e… Vũ Văn Nguyệt…”Sở Kiều phóng ánh nhìn về phía khía cạnh hồ heo hút “Ta phải tìm hắn, ta vẫn hứa, buộc phải tìm hắn…”“Đại nhân,thuộc hạ nghe nói Vũ Văn Nguyệt mắc hàn căn bệnh từ nhỏ. Dưới đó lạnh như vậy, e là… hơn nữa, bạn của phong vân lệnh cũng sẽ không chịu được”Toàn bộ cánh rừng lớn bao quanh thu gọn gàng trong ánh mắt nàng. Sở Kiều chỉ buông nhẹ một mệnh lệnh, nhưng lũ Hạ Tiêu biết, trái tim thiếu nữ vững như thái sơn.“Vậy thì đốt lửa lên nhằm tan băng. Mặc dù có phải đốt cả cánh rừng này, ta cũng phải tìm kiếm được hắn”