Một ngày mây xám, không mưa. Phần đông cơn gió lạnh cùng khô táp vào mặt, thanh thanh lướt qua làn da khiến cho gò má ửng hồng. Cô xốc lại loại balo, gật con gà gật gù bước trên tuyến đường phố Hà Nội. "Tìm đâu ra vị trí trọ bây giờ?" - Cô thở dài, giới hạn trước cổng một ngôi nhà có hiên trước, đặt túi ba lô ngồi xuống ngủ mệt. Chiếc khăn len quàng hờ trên cổ đơn côi khỏi vai, gió lùa vào hõm xương, rét toát. Ừ thì... Vày đang là mùa đông. Cô ngước lên chú ý trên đầu. Một giàn hoa leo đã héo hắt dần dần dần. Trông mang đến là tội nghiệp. Trời sáng sủa dần và dòng tín đồ cứ mỗi khi một đông. Cơn bi thảm ngủ kéo đến. Cô đã lang thang một đêm rồi. Cô mệt mỏi tựa đầu lên hai gối và khẽ nhắm mắt.

Bạn đang xem: Đơn giản chỉ là yêu

*

Chưa được năm phút thì gồm tiếng cổng mở kèn kẹt, cô giật mình tỉnh dậy. Một con trai trai chừng tuổi cô đang quá bất ngờ giương mắt nhìn, không nói gì cả. Cô xách ba lô đứng dậy, cúi đầu:

- Xin lỗi, tôi sẽ đi.

- Cô nên chỗ trọ không? - Anh mỉm cười, nheo nheo góc nhìn cô.

- Vâng... - Cô ngập ngừng, lòng vui niềm vui vái lạy người yêu Tát tứ phương đã hỗ trợ cô trúng số.

- Để tôi giúp. - Anh đỡ giúp cô chiếc túi balo đầy giấy tờ và quần áo. Còn cô ngượng đỏ mặt, chỉ nhi nhí được mỗi một câu cảm ơn và theo ông vào nhà. Anh thì chỉ cười. Nụ cười đầy nắng xua hết mây xám trên thai trời mùa đông của cô.

Căn phòng bé dại anh cho cô thuê nằm tại gác hai, bao gồm ban công nhìn ra đường phố yên lặng cùng đầy phần đông cây. Cầu thang gỉ sét được che khôn khéo bằng rất nhiều giỏ hoa nhỏ tuổi đang khoe sắc. Dạ yến thảo, xuxi, dừa cạn, thược dược. Cô nhìn xuống phía dưới. Giàn hoa héo rũ. Và băn khoăn tự hỏi nguyên nhân thế giới cây hoa ở ban công này lại khác xa giàn hoa ở bên dưới đến thế. Cô khẽ thở dài, không do lí vì gì, với cho các chiếc băng cô từ bỏ thu âm vào cái radio cũ. Chẳng phải cô không có tiền sở hữu cái mới, là vì cô luôn luôn thích đông đảo gì đã cũ và có từ lâu và ở trong về kỉ niệm. Phần nhiều tấm ảnh úa màu, rất nhiều trang giấy cũ thơm mùi thời gian của đa số cuốn sổ, rất nhiều cuộn băng kí ức. Chúng khiến cho cô cảm thấy dễ chịu và thoải mái và bình yên. Như căn gác bé dại này vậy. Cùng cả đứa bạn mới quen tốt bụng nữa.

Cô biết được anh học Báo chí. Cùng anh cũng biết cô đang học Điện ảnh. Ở chống của anh, trên bốn mặt tường phần nhiều dán đầy hồ hết tờ báo có tít chạy lớn đùng, đầy đủ thể các loại và cũng đủ sản phẩm công nghệ tiếng. Ở phòng anh, bên trên nóc tủ có một cây guitar một số loại mà cô thường chơi lúc nghỉ ngơi nhà. Ở chống anh, bao gồm một cái máy ảnh cũ, mẫu máy Praktica của Đức, quan sát thoáng qua đã và đang đủ biết, dẫu vậy cô hay được dùng Canon với ống kính rời. Ở phòng của anh, gồm treo vô số đông đảo bức ảnh kỉ niệm lặt vặt cùng một tủ sách mập áp sống lưng vào tường, không thiếu các một số loại sách, ngành nào cũng có. Ở chống cô, tất cả hai dòng Canon thuộc vô vàn phần lớn ống kính rời. Ở phòng cô, bên trên tủ sách hóa học đầy phần nhiều đống tạp chí. Ở phòng cô, bên cạnh đó cái gì cũng cũ và khiến người ta lúc đã bước vào là cần hoài niệm, bắt buộc nhớ về một khoảng khắc nào sẽ xa, xa lắm. Cô yêu thích vén rèm cửa sổ. Tự phòng của anh ấy trông ra, chỉ nhận thấy mỗi một tường ngăn xám xịt đánh nham nhở. Thất vọng, cô đóng rèm lại. Anh chàng này thiệt lạ. Tại sao anh không chọn ngôi nhà có cảnh sắc đẹp hơn để ở, như chống anh mang lại cô thuê chẳng hạn? Cô gọi anh đã đứng trầm ngâm trước một góc bộ sưu tầm ảnh:

- Này! - Anh đơ mình quay lại, đặt chiếc Praktica trở về bàn và nhìn cô, đợi đợi. - tại sao trên ban công hoa nở đẹp nhất còn giàn hoa giấy dưới kia lại lụi đi như thế? là do anh sao? Hay bởi ai phá nó?

- bởi vì tôi đấy. - Anh ta cười nhạt và lúc nghe tới câu vấn đáp dửng dưng đó, cô thật hy vọng đánh anh ta vài ba cái. Mà lại anh thở nhiều năm khi thấy cô đang chưng hửng trợn mắt nhìn mình. - Đùa thôi. Nó đã sống đầy đủ lâu rồi. Mặc dù tôi vắt cứu nó thì vẫn gắng thôi!

Anh nhũn nhặn vai còn cô vứt về phòng. Cô âu sầu ra ban công, vịn tay vào bậc thang và quan sát xuống giàn hoa. Chắc hẳn rằng vẫn còn biện pháp cứu nó. Cô tự an ủi mình. Cô ưng ý hoa giấy. Ánh hoàng hôn tàn ngày đổ xuống đường, chiếu qua giàn hoa, ánh lên một nhan sắc xanh rực rỡ u ai oán từ các cái lá còn sót lại. Cô vô thức gửi máy ảnh lên ngang khoảng mắt. Tách. Tách. Tách. Cô chú ý thành quả của bản thân và nở một nụ cười, thật buồn. Nó khiến cô lưu giữ lại những thời trước đã cũ, thiết yếu nói ra với cũng chẳng hy vọng nhớ lại.

Cô là khách trọ độc nhất vô nhị của anh. Với anh cũng ở một mình. Cô thắc mắc tại sao phụ huynh anh lại ko ở đây. Anh cười. Hoàn toàn có thể họ sẽ về. Cô nghiêng nghiêng đầu quan sát anh pha cafe và có tác dụng bữa sáng:

- Chỉ em làm với.

- Tôi ấy hả? - Anh tròn mắt. - Em không biết làm à?

Cô bẻm mép gật đầu. Còn anh thở dài. Cô chỉ mong ở mặt anh nhiều hơn, thọ hơn. Anh mang đến cô cảm giác quen ở trong kì lạ, và nóng áp.

Sáng, cô tỉnh dậy với mọi tia nắng nóng xuân hình như đã đợi từ lâu. Cô cách xuống với ngồi vào bàn ăn. Anh đã đi vào trường rồi. Anh luôn đi học rất sớm. Nhưng mặc dù cô gồm dậy thuộc và ăn sáng với anh thì thời gian ra đến cổng, anh với cô cũng trở thành rẽ về nhì ngả không giống nhau. Bên ngã rẽ phải, dẫn cô cho Đại học Điện ảnh. Bên góc phố trái, chuyển anh tới học viện Báo chí. Hai khoảng tầm trời những tưởng xa lạ. Mà lại mỗi lần đi học về, cô cùng anh lại cùng dừng tại một điểm. Cô với anh ở cùng một căn nhà nhưng chắc rằng không sống thuộc nhau. Vẫn về nhà vào cuối ngày, thuộc nhau nạp năng lượng tối, xem tivi cùng nói với nhau những mẩu truyện đơn giản. Cô trộm quan sát anh, ngắm yên lẽ niềm vui thoáng bi lụy và ánh mắt xa xăm, chợt nhận biết con tín đồ ấy cực kỳ cô đơn. Chắc hẳn rằng bởi cô cũng từng như vậy, vào đều ngày cha cô ra đi.

Chiều buông với cơn mưa lớn tự nhiên trái mùa. Cô chạy ra mặt hàng hiên, đứng lặng. Chẳng tất cả ô với chẳng bao gồm áo mưa. Cô lắng tai nhịp nhịp chân fan bước bên dưới cơn mưa, vội vã về nhà. Bạn dạng nhạc "Stepping on the rainy street" vang lên vào tai nghe. Cô bước đi xuống thềm. Mưa gõ lên tóc, mưa rơi lên vai và đậu lên sản phẩm mi. Cô lưu giữ mẹ, ghi nhớ cha, và nhớ... Anh! bạn dạng nhạc chưa đến hai phút ngừng rồi liên tục phát lại. Hình như phía sau bao gồm tiếng bước chân của ai đó. Cô mải miết đi, tuyến đường quen thuộc. Liệu có phải là anh không? chắc rằng là không... Anh chưa lúc nào về công ty bằng tuyến phố cô hay bước qua. Mưa không thể rơi lên vai nữa. Cô ngước lên, bóng ô màu xanh như bầu trời ngày nắng. Cô ngoái lại nhìn, hóa ra là anh thật.

Làm sao anh biết cô đi đường này?

Là cô lưỡng lự đấy thôi. Những buổi sớm cô vô bốn đi theo những tuyến phố cũ, anh đã âm thầm quay đầu lại và cách ngay sau cô.

Làm sao anh biết hôm nay sẽ tất cả mưa giăng?

Là cô phân vân đấy thôi. Anh đã chạy về bên thật cấp tốc và mang ô đến, hi vọng rằng cơn mưa sẽ chẳng có cơ hội làm cô cảm lạnh.

Làm sao anh biết?

Là cô chần chừ đấy thôi...

Và anh mỉm cười. Trái tim cô nhảy loạn. Cô cũng cười. Chẳng nói gì, sánh bước cùng mọi người trong nhà dưới một dòng ô màu xanh lam, bên nhau nghe giờ mưa và với mọi người trong nhà mỉm cười. Đó là hạnh phúc.

Nhiều lúc cô tự hỏi anh là gì của cô và cô là gì của anh? Chỉ là số đông con người vô tình đi ngang từ trần nhau, chỉ chạm chán một lần và tiếp đến sẽ quay đầu và bước tiếp? Hoặc... Là gần như con bạn được dành cho nhau? À, chắc hẳn rằng sẽ chỉ chạm mặt một lần thôi. Một lần nhưng nhớ mãi. Dù sau này không hề bên nhau nữa vẫn đang nghĩ về nhau. Chỉ gắng thôi cũng đủ.

Anh với cô chưa lúc nào nói với nhau, với bạn bè là như vậy này, cùng với em anh là như vậy nọ.

Anh cùng cô cũng chưa lúc nào nói với nhau, anh mê say em xuất xắc em say đắm anh.

Nhưng thân anh với cô, lần chần từ bao giờ, đã hình thành một sợi dây nối liền vô hình mà mạnh mẽ.

Có lẽ bởi vì vậy, mà tín đồ ta nói rằng tình yêu thương thầm yên là tình yêu đẹp mắt nhất.

Xem thêm: Cấu Tạo Sạc Không Dây - Cấu Tạo Bên Trong Sạc Không Dây

Cô đang rất niềm hạnh phúc khi ở mặt anh. Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh khía cạnh trời chiếu xuống nhân gian, đã mang đến cô các tháng ngày rất đẹp nhất. Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau. Kỉ niệm, cứ ở im đấy nhé, nơi những điểm thiếu minh bạch trái tim, mãi mãi, hãy là những kí ức đẹp. Cô đã nói cùng với anh rằng cô đam mê anh? đang không... Cô đã nói lời trợ thời biệt trước lúc đi vào sáng sủa sớm ngày mai? sẽ không... Bởi vì cô không muốn nói trợ thời biệt. Chắc rằng với cô, anh bắt đầu chỉ là việc khởi đầu.

Bước qua bao mùa xuân - hạ - thu - đông, ngỡ bắt đầu chỉ ngày hôm qua, anh lạc giữa rộng lớn biển người. Cô hiện thời chỉ còn là một kí ức. Anh ăn năn hận do lúc đó đang không nói ra, rằng anh thích cô thật nhiều. Rồi anh đang gom đủ nắng, nhặt đủ khô giòn hao để trở lại những thời xưa ấy, để trung tâm hồn lại mỉm cười, nhằm kỉ niệm lại chân thực như một cảnh phim quay lừ đừ và để khiến cho mọi thứ vừa như ngày hôm qua...

q6.edu.vn - Trong cuộc sống đời thường này gặp được nhau đâu phải chỉ là chuyện dễ, nếu sẽ may mắn tìm kiếm được một người khiến cho con tim ta rung động, hãy đừng suy nghĩ quá những để tạo nên những rào cản mà lại hãy một lần bạo dạn để yêu làm cho ước mơ tất cả một người ở kề bên vỗ về , chở bịt những dịp yếu lòng không chỉ còn là mong mơ nữa...
Hạnh phúc thỉnh thoảng không phải là một điều gì đó quá xa xôi nhưng mà nó làm việc ngay trong vòng tay của chúng ta nếu chúng ta biết thâu tóm cơ hội.
Yêu đơn giản và dễ dàng là yêu thôi, là trái tim ta thổn thức vì tín đồ đó, ta sẽ cảm giác vui khi được bắt gặp khuôn khía cạnh ấy, dáng vẻ hình ấy, vẫn thấy vui lúc được trò chuyện với tín đồ ấy cho dù chỉ dăm ba câu.
Yêu đơn giản và dễ dàng chỉ là yêu thôi, là cõi lòng đang chẳng thấy an bình nếu như thấy fan ấy vướng bận chuyện phiền lòng và rồi lại ý muốn được ngơi nghỉ bên, là chỗ dựa cho tất cả những người ấy phụ thuộc vào lúc chênh chao và mệt mỏi.
Yêu dễ dàng chỉ là yêu thôi, gần như chuyện phiền ưu ngoài ra sẽ tan trở nên hết nhường địa điểm cho cẩn trọng neo lại mỗi lúc ở gần bên nhau.
*

Yêu đơn giản và dễ dàng là yêu thôi, chứ không vội bước đầu đã sốt ruột tan vỡ. đề nghị một lần dám sống đúng với cảm hứng của trái tim mình thì mới tận thưởng trọn vẹn đều cung bậc ngọt ngào do tình yêu đem về chứ. Nên một lần sinh sống đúng với cảm hứng của trái tim mình thì sau đây sẽ không hẳn tiếc nuối chứ. Ai ai cũng lo sợ như vậy liệu tình cảm trên cuộc đời này làm sao mà sống thọ được.
Yêu đơn giản và dễ dàng là yêu thôi, đừng đặt nặng vấn khuyến nghị thân nhiều nghèo lên trên mặt hết bởi con người ta hiện ra đâu ai gồm quyền chọn lọc quê hương, lựa chọn gia đình để sinh ra đâu. đặc biệt nhất là ý chí, mơ ước vươn lên tồn tại trong những người. Chỉ cần đó là một người xứng đáng tin cậy, chỉ việc đó là một người dù rằng ở trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng không lúc nào khuất phục thì kia sẽ là 1 trong những điểm tựa kiên cố cho chúng ta trong cuộc sống này.
Yêu đơn giản là yêu thôi,dù cho chính mình đã từng đi qua đổ vỡ, gần như nỗi đau đã từng có lần vấp đề xuất trong quá khứ rất có thể sẽ khiến cho đôi chân của khách hàng chùn bước do nỗi sợ điều này một lần nữa lại xảy mang đến với phiên bản thân bạn. Nhưng chúng ta à, làm những gì có điều gì chắc hẳn rằng là các bạn sẽ gặp phải khổ đau thêm một lượt nữa, bởi mỗi người sống bên trên đời này đều là những cá thể riêng biệt, người nào cũng có đều nét tính cách, ai cũng có các phương pháp yêu không thể giống nhau cơ mà. Hãy mở rộng lòng bản thân ra, chớ sợ bước đầu lại, bởi vì ai mà lại không khao khát yêu thương, vày ai cơ mà không mong bạn dạng thân bản thân hạnh phúc. Khi trái tim bạn rung đụng trước tín đồ ấy thì tức là bạn cũng đã sẵn sàng chuẩn bị cho một hành trình mới.
*

Yêu dễ dàng chỉ là yêu thôi, cũng chẳng cần bận lòng những điều mà fan khác nói, bởi cuộc sống đời thường này là của bạn, hạnh phúc hay thống khổ cũng do chúng ta chọn lựa, người ta tất cả sống thay cuộc sống này của doanh nghiệp đâu. Hãy chắc chắn là với tuyển lựa của bản thân bản thân để về sau không cần dày vò phiên bản thân bởi hai trường đoản cú “hối hận” xuất xắc “giá như”.
Trong cuộc sống này tình thân nó vẫn luôn luôn tồn tại, con người ta chạm mặt gỡ như một lẽ hay tình mà lại không phải người nào cũng khiến con tim ta rung động. Vậy bắt buộc nếu sẽ may mắn chạm mặt được nhau, trường hợp đã như ý nhận ra kia là tín đồ mà bấy lâu nay bạn dạng thân mình search kiếm thì đừng ngại ngần cơ mà hãy yêu đi chúng ta nhé. Do tuổi con trẻ mà, nên sống thiệt với cảm xúc của phiên bản thân bản thân chứ, chưa hẳn hay sao?

*

Nguyên

Đừng khi nào từ bỏ


Gửi bài
*

Một Lần Yêu, Vạn Lần Đau (Blog Radio 814)

Những kẻ tham lam, toan tính thừa nhiều, sau cùng đều chẳng đã đạt được tình yêu, chỉ với lại hồ hết nỗi nhức vụn vỡ.


Ai Yêu nhiều hơn nữa Người Đó thất bại

Nhiều khi, tôi thấy tị tỵ cùng với Khôi. Chỉ là, Khôi quen thuộc Nguyên trước tôi và hai người thật là thân thiết. Nhưng giờ tôi lại thấy mình vô lý, chẳng có tại sao gì nhằm ghen tỵ cùng với Khôi cả. Nhờ vào Khôi, tôi bắt đầu quen được Nguyên. Cảm xúc tôi giành cho Nguyên vẫn nguyên vẹn, Nguyên chưa sẵn sàng nhưng tôi thì sẵn sàng đợi. Giờ tôi Khôi với Nguyên nghịch với nhau hết sức thân. Không biết trong tương lai tôi và Nguyên sẽ cầm cố nào, cỏ trở nên gì này mà tôi mong ước hay không, tuy vậy giờ cứ vậy này đã. Vắt là đủ.


Chẳng cơn lốc Lớn Nào bởi Bão Lòng (Blog Radio 813)

Chẳng có cơn bão lớn nào bằng bão lòng. Khi trọng điểm không vững, lòng chẳng an yên, những cảm hứng trong lòng cuộn trào như giông tố. Người bản lĩnh là người dù bão khủng đến đâu cũng không để bạn dạng thân trượt ngã, cùng rồi khi đi qua sóng gió, ta lại tìm đến với an yên.


Học giải pháp Yêu bản Thân

Mỗi bạn chỉ ra đời và sống một lượt trong đời vì thế hãy dành riêng quãng thời hạn quý báu của mình cho người mà mình yêu yêu mến trân trọng. Tôi đã sống theo phong cách như vậy thêm tự tín yêu đời yêu chính bạn dạng thân của mình. Sống theo cách tốt đẹp nhất không hoàn thành cố cụ không xong trau dồi để cải thiện bản thân rộng mỗi ngày.


Dũng Cảm cơ mà Yêu (Blog Radio 812)

Tôi sợ đầy đủ điều, ao ước có một tình yêu cảm rượu cồn trời đất lại sợ không vượt qua được trở ngại nặng nề khăn, vừa sợ người ta yêu mình không được cũng lại sợ hãi mình không được yêu fan ta.


Phụ bạn nữ Có Tuổi Yêu người Trưởng Thành

Họ chưa hẳn chạy theo các thứ khiến họ đã cũ và có từ lâu còn trở phải chai sạn, cằn cọc hơn. Khi này đây, chúng ta cần nhiều hơn là muốn. Họ phải một người bọn ông kề bên mình thật giản đơn, bình lặng đi qua bão giông của cuộc đời.


Yêu trong Dan Díu béo Mờ (Blog Radio 811)

Yêu trong dan díu phệ mờ, liệu rất có thể tin tưởng rằng người ấy chân thành với mình không?


Trưởng Thành Đáng giá bán Bao Nhiêu

Đôi lúc tự hỏi liệu cứng cáp đáng giá bán bao nhiêu? Nếu giá tốt thì bạn dạng thân đang cam trung khu đem cân để bán. Có những thứ, khi còn nhỏ xíu cứ cầu mơ to lên một chút sẽ triển khai cho được bởi mọi giá, đang tự tay tải cái kẹo, viên bi, đang tự chạy xe cho trường, sẽ tự ra phía bên ngoài nhưng không yêu cầu sự đến phép,… nhưng lại khi đã đủ to để rất có thể “tự chủ” hồ hết vấn đề, bạn dạng thân lại ao ước co lại đôi phần để được cưng chiều chiều như thời điểm nhỏ.


Sau này em đừng một mình nữa (Blog Radio 810)

Sau này, nếu đã chạm chán được đúng fan thì đừng 1 mình nữa. Duyên số là thứ cho rất bất ngờ, và cơ hội chỉ gõ cửa trái tim chúng ta rất khẽ.


Gặp Nhau Là Ý Trời, cùng mọi người trong nhà Là Ý Người

Tôi với cậu ấy gặp nhau khi cả hai sẽ ở tuổi 17 - mẫu tuổi đẹp tuyệt vời nhất trong cuộc sống mỗi người, loại tuổi biết rung động, cân nhắc bạn khác giới. Cậu là một trong những người khá trả mĩ, đẹp mắt trai có, học tốt có, ấm cúng có,... Dường như ông trời sẽ dành tặng kèm hết toàn bộ những gì đẹp nhất của con tín đồ để tạo nên con fan cậu ấy. Cửa hàng chúng tôi đã từng coi nhau là cuộc sống của mình, tưởng rằng sẽ là một trong mảnh ghép tuyệt vời nhất trong trái tim tín đồ kia. Tuy vậy thật nuối tiếc rằng hiện thời đã khác, người ấy không thể là của riêng bản thân tôi nữa rồi. Nhì người shop chúng tôi từ bạn lạ thành chúng ta thân, rồi là tình nhân của nhau mà cuối cùng lại dừng lại ở tía chữ “người mến cũ”.