Download

(I)

Sau đấy là những điều tôi được nghe thời điểm đức thay Tôn còn lưu trú ở tịnh xá Kỳ Viên trong sân vườn Kỳ Đà trên thành Xá Vệ; Ngài gọi các vị khất sĩ với bảo:

– Này quý thầy. Những vị khất sĩ đáp: – gồm chúng nhỏ đây. Đức cầm Tôn dạy: – Tôi đã nói cho quý thầy nghe nạm nào là bạn biết sinh sống một mình. Thứ 1 tôi nói đại cương, kế tiếp tôi sẽ giải thích. Quý thầy hãy lắng nghe. – Thưa thay Tôn, chúng con đang lắng nghe đây.

Bạn đang xem: Đừng nhìn về quá khứ

Đức ráng Tôn dạy:

Đừng tìm đến quá khứ Đừng tưởng tới tương lai thừa khứ đã không còn Tương lai thì chưa tới Hãy cửa hàng chiếu sự sống Trong tiếng phút lúc này Kẻ thức giả an trú vững chãi với thảnh thơi. Phải tinh tiến bây giờ Kẻo ngày mai ko kịp tử vong đến bất ngờ Không thể như thế nào mặc cả. Bạn nào biết an trú Đêm ngày vào chánh niệm Thì Mâu Ni gọi là người Biết sống Một Mình.

“Này quý thầy, sao điện thoại tư vấn là tìm đến quá khứ? lúc 1 người nghĩ rằng: trong quá khứ tư thế ta từng như thế, cảm thọ ta từng như thế, tri giác ta từng như thế, tâm tư ta từng như thế, nhận thức ta từng như thế, nghĩ như vậy và khởi trung tâm ràng buộc lưu luyến về gần như gì thuộc về vượt khứ ấy thì người đó đang tìm tới quá khứ.”

“Này quý thầy, sao điện thoại tư vấn là không tìm kiếm về quá khứ? lúc một người nghĩ rằng: trong quá khứ hình dáng ta từng như thế, cảm thọ ta từng như thế, tri giác ta từng như thế, tâm tư ta từng như thế, dìm thức ta từng như thế. Nghĩ như thế mà không khởi trung tâm ràng buộc quyến luyến về đều gì nằm trong về thừa khứ ấy, thì tín đồ đó đang không tìm về thừa khứ.”

“Này quý thầy, sao điện thoại tư vấn là tưởng cho tới tương lai? khi một người suy nghĩ rằng: sau này hình thể ta sẽ như vậy kia, cảm lâu ta sẽ như thế kia, tri giác ta sẽ như vậy kia, tâm tư ta sẽ như thế kia, nhấn thức ta sẽ như thế kia, nghĩ như vậy mà khởi vai trung phong ràng buộc, băn khoăn lo lắng hay mơ mòng về mọi gì trực thuộc về sau này ấy, thì bạn đó sẽ tưởng cho tới tương lai.”

“Này quý thầy, sao call là siêu hạng tới tương lai? lúc 1 người nghĩ rằng: sau này hình thể ta sẽ như vậy kia, cảm thọ ta sẽ như thế kia, tri giác ta sẽ như thế kia, tâm tư tình cảm ta sẽ như vậy kia, dấn thức ta sẽ như thế kia, nghĩ như vậy mà không khởi trung khu ràng buộc, lo lắng hay tơ tưởng về phần đa gì thuộc về tương lai ấy, thì tín đồ đó dường như không tưởng tới tương lai.”

“Này quý thầy, cầm nào gọi là bị cuốn hút theo hiện nay tại? khi một người ko học, phân vân gì về Bụt, Pháp, Tăng, lần chần gì về các bậc hiền lành nhân cùng giáo pháp của các bậc này, không tu tập theo giáo pháp của các bậc nhân hậu nhân, cho rằng hình thể này là mình, bản thân là tư thế này, cảm thọ này là mình, bản thân là cảm lâu này, tri giác này là mình, mình là tri giác này, tâm tư này là mình, bản thân là tâm tư này, nhấn thức này là mình, bản thân là nhấn thức này… thì tín đồ đó sẽ bị lôi kéo theo hiện nay tại.”

“Này quý thầy, thay nào gọi là ko bị cuốn hút theo hiện tại tại? lúc một người dân có học, có biết về Bụt, Pháp, Tăng, có biết về các bậc hiền hậu nhân và giáo pháp của những bậc này, có tu tập theo giáo pháp của những bậc hiền đức nhân, cấm đoán rằng hình dáng này là mình, bản thân là dáng vẻ này, cảm thọ này là mình, mình là cảm thọ này, tri giác này là mình, mình là tri giác này, tâm tư nguyện vọng này là mình, bản thân là tâm tư tình cảm này, nhận thức này là mình, mình là thừa nhận thức này… thì người đó đã không bị hấp dẫn theo hiện tại.”

“Đó, tôi đã chỉ đến quý thầy biết về đại cương cứng và giải thích cho quý thầy nghe về thế nào là bạn biết sống một mình.”

Bụt nói xong, các vị khất sĩ đồng hoan tin vui phụng hành. (CCC)

(Bhaddekaratta Sutta, Majjhima Nikaya, 131)

(II)

Đây là đều điều tôi nghe hồi Bụt còn làm việc tại tu viện cấp Cô Độc trong vườn cây Kỳ Đà nghỉ ngơi thành vương Xá. Lúc đó bao gồm một vị khất sĩ tên là Thượng Tọa (Thera) chỉ ưa ở một mình một chỗ, vị này thường mệnh danh hạnh sinh sống một mình, đi khất thực một mình, lâu trai ngừng đi về một mình và ngồi thiền một mình. Bấy giờ có một vài các vị khất sĩ tới khu vực Bụt ở, có tác dụng lễ dưới chân Bụt, lui về một bên ngồi, cùng bạch với Người:

– nuốm Tôn, gồm một vị tôn đưa tên Thượng Tọa, vị này ưa ở một mình, ưa mệnh danh hạnh sống một mình, một mình vào thôn ấp khất thực, 1 mình từ xã làng đi về trú xứ, 1 mình tọa thiền.

Đức núm Tôn bèn bảo một vị khất sĩ:

– Thầy hãy tới khu vực mà khất sĩ Thượng Tọa trú ngụ và bảo với thầy ấy là tôi ao ước gặp.

Vị khất sĩ vâng mệnh. Lúc đó vị khất sĩ Thượng Tọa liền cho chỗ Bụt ở, có tác dụng lễ bên dưới chân Bụt, lui về một bên mà ngồi. Lúc ấy đức nuốm Tôn hỏi khất sĩ Thượng Tọa:

– có phải là thầy ưa tại 1 mình, ca ngợi hạnh sinh sống một mình, 1 mình đi khất thực, 1 mình ra ngoài xóm làng, 1 mình ngồi thiền buộc phải không?

Khất sĩ Thượng Tọa đáp: – Thưa vậy Tôn, đúng vậy. Bụt bảo khất sĩ Thượng Tọa: – Thầy sinh sống một mình như thế nào? Khất sĩ Thượng Tọa đáp: – Bạch cầm cố Tôn, con chỉ sống một mình một nơi, ca tụng hạnh sinh sống một mình, một mình đi khất thực, 1 mình ra ngoài xóm làng, một mình ngồi thiền, thay thôi.

Bụt dạy:

– Thầy và đúng là người ưa sống một mình, tôi ko nói là ko phải. Tuy vậy tôi biết bao gồm một giải pháp sống 1 mình thật sự mầu nhiệm. Đó là quán chiếu để xem rằng thừa khứ đã mất mà sau này thì không tới, an nhiên sống trong lúc này mà không biến thành vướng mắc vào tham dục. Kẻ thức đưa sống như thế, trung tâm không bởi dự, bỏ hết phần lớn lo âu, mọi hối hận, xa lìa hết phần nhiều tham dục nghỉ ngơi đời, giảm đứt tất cả những sợi dây ràng buộc với sai sử mình. Đó gọi là thật cuộc đời một mình. Không có cách như thế nào sống một mình mà mầu nhiệm rộng thế.

Rồi đức ráng Tôn nói bài kệ sau đây:

Quán chiếu vào cuộc sống Thấy rõ được vạn pháp không kẹt vào pháp nào Lìa xa các ái lây nhiễm Sống an nhàn như thế tức là sống một mình.

Bụt nói xong, tôn giả Thượng Tọa rước làm sung sướng sung sướng, cung kính làm cho lễ Bụt cùng rút lui. (CCC)

Thích nhất Hạnh dịch, (Tạp A Hàm, ghê số 1071, tạng tởm Đại Chánh)

Kinh bạn Biết sống Một Mình: gớm này được dịch tự tạng Pali, ghê Bhaddekaratta Sutta của Trung cỗ (Majjhima Nikàya 131). Kinh này dạy dỗ ta bí quyết an trú chủ yếu niệm trong khoảng thời gian rất ngắn hiện tại nhằm sống sâu sắc từng giây phút của cuộc sống hàng ngày, tiệm chiếu đa số gì đang xẩy ra trong tích tắc ấy để đạt mức tuệ giác và tự do, không bị quá khứ, sau này và những tâm hành bất thiện lôi kéo. Vào Trung bộ còn có rất nhiều kinh khác cũng cùng một đề tài, kia là những kinh 132, 133, 134. Vào tạng Hán, có các kinh A Nan Thuyết, Ôn Tuyền Lâm Thiên, mê thích Trung Thiền Thất cũng thuộc một đề tài và nội dung. Bố kinh này là các kinh số 167, 165 và số 166 của Trung Bộ. Dường như còn tất cả kinh Tôn Thượng (77, tạng khiếp Ðại Chính) bởi vì thầy Pháp Hộ dịch, cũng có cùng một đề tài.

Kinh này là văn khiếu nại xưa duy nhất của lịch sử dân tộc văn học loài fan dạy về thẩm mỹ sống trong hiện tại tại, vững chãi và thảnh thơi. Xin tham khảo sách Kinh fan Biết Sống một mình của thiền sư tốt nhất Hạnh, vào ấy tác giả đã giới thiệu nhiều cách thức hành trì khiếp rất cố thể.

thừa khứ của các người trẻ thì mỏng, thế mà họ cứ mê thích ngoái trông, chúng ta tưởng rằng có thể rút ra từ bỏ đấy những bài xích học.


Vì sao những người trẻ xuất xắc hụt hẫng, mất quân bình? Ấy là bởi họ tốt ngoái nhìn quá khứ.
Quá khứ của những người trẻ thì mỏng (tất nhiên rồi, càng trẻ thì sẽ càng ít quá khứ), thế cơ mà họ cứ say đắm ngoái trông, họ tưởng rằng bao gồm thể đúc kết từ đấy những bài bác học.

Xem thêm: Công phá tiếng anh 3 (chinh phục đọc hiểu tiếng anh), mua công phá tiếng anh 3 tại the bon book


Chỉ những người từng trải, nhiều tuổi mới đề nghị hồi tưởng thừa vãng. Họ đã (nhờ Trời) vượt qua các chặng, những mốc quan liêu trọng với nhờ vậy, ánh nhìn của họ bình thản với trong trẻo. Người trẻ tuổi nhìn quá khứ bao giờ cũng bị ám ảnh, quan sát không đúng bản chất, chú ý như qua một màn sương, một lớp kính dị dạng. Nhìn, nếu không bằng tâm trong trắng và vô tư, thì không những hồi ức không giúp gì mang lại hiện tại, không đem lại bài học làm sao tốt lành, mà còn làm cho hiện tại chao đảo. Mất cân nặng bằng từ đó mà lại ra.
Vì sao ngoái nhìn quá khứ, ôn lại hồi ức, lại tạo hại? Ấy là bởi phần đời thừa khứ chưa đủ dày, những câu chuyện những kỷ niệm thừa khứ xảy ra chưa lâu, người trẻ tuổi chưa bay ra khỏi ràng buộc với vượt khứ ấy - thừa khứ mới mẻ vẫn như một phần của hiện tại - cùng kinh nghiệm (nếu có thể gọi đấy là gớm nghiệm) không đủ giúp người ta chọn lựa hướng đi đúng.
Trải nghiệm mặc dù đau thương, nếu còn mới nguyên, chỉ khiến người ta lặp lại sai lầm trước theo một phương pháp có lúc còn tệ hơn. Phải đủ lâu để tỉnh ra, để bình tâm, điều này người trẻ không tồn tại được.
Vết thương tinh thần cũng hệt như vết thương thể chất, phải lành hẳn rồi hãy dành cho nó một chỗ vào kho nghiên cứu “kinh nghiệm”. Vết thương thân thể chưa lành, ai dại gì đào bới vào nó; trong những lúc ấy những người trẻ luôn luôn cho rằng cần viện dẫn đến các sai lầm vừa mới xảy ra để điều chỉnh bí quyết sống. Không đúng, cực kỳ nhầm lẫn! làm thế nào một vị bác sĩ có thể điều chỉnh được cách điều trị đối với một ca vừa xong, bởi năm năm nữa ai bảo đảm được sẽ xảy ra/không xảy ra chuyện gì?
*

Mười năm là quãng thời gian không nhiều nhất ta phải sống trước khi muốn nhìn nhận lại một chuyện. Minh triết là sở hữu riêng rẽ của những người bao gồm tuổi.
Tuổi trẻ hiện đại xuất xắc chao đảo, nối từ không đúng lầm này lịch sự ngộ nhận khác, do họ không sống mang lại hiện tại, không tận hưởng thời gian đang diễn ra, nhưng cứ mê say gặm nhấm chuyện “ngày trước”. Ngày từ bây giờ dĩ nhiên không giống ngày qua, ngày trước đâu bao gồm đủ cơn cớ để thành một giá trị; viện dẫn ngày hôm qua để sống ngày nay là dính vào một nhánh cây lung lay sắp gãy.
Để tất cả thể sống quân bình, an tĩnh, hãy tận hưởng chiếc phút giây hôm nay, phút giây hiện tại, ngày đang lên, giờ đang trải, nắng mưa đang loại trừ xuống, hơi thở đang phập phồng trong lồng ngực. Bàn chân đặt bên trên đất là đất của hiện tại, cẳng chân cũng là cẳng bàn chân hiện tại. Đất bây giờ đâu bao gồm giống đất vượt khứ, hoài nhớ làm cho chi, ích gì!
Bản thân tôi đã từng phạm những không nên lầm như vậy, hồi trẻ. Tôi cứ tưởng mình sẽ học được nhiều bài xích học khôn lúc đọc lại nhật ký: à hồi ấy bản thân sai vì chưng thế này thế nọ, giờ bản thân tránh. Tiếc thay, ta làm sao tránh được điều sẽ-xảy-ra ko giống gì với điều đã-trải, ta làm sao đủ có suy xét nhận thấy mây trời nạm hình đổi dạng từng giây, cơ mà cơn mưa lúc này không hề tất cả gì thông thường với cơn mưa đêm trước.
Bản thân tôi từng nghĩ muốn cải thiện đời mình thì phải học ở vượt khứ. Nhưng không có bất kì ai dạy mang lại tôi biết thừa khứ phải là thừa khứ xa. Muốn có quá khứ xa, phải sống đủ, phải già. Tức là mặc dù muốn mặc dù không, bạn vẫn cứ phải trả giá mang đến từng ngày sống, chẳng thể tránh được những khổ lụy không nên trái nhầm lẫn tuyệt vọng cơ mà tuổi tx thanh xuân phải “hưởng” như món đá quý Trời ban, chẳng thể đốt giai đoạn để lập tức thành người trưởng thành sáng suốt mẫn tiệp, chẳng thể noi gương ai mặc dù đầy rẫy những tấm gương sáng trên đời. Có tác dụng điều gì không tự nhiên, thì mất cân bằng cầm chắc.
Tôi thường khuyên nhủ người tôi yêu, rằng hãy cất quá khứ vào ngăn sâu kỷ vật, để dành đấy đến sau này khi đã sống đủ, đã trưởng thành thực sự, đã lớn khôn, thì nên mở ra xem. Hãy bỏ kinh nghiệm đọc lại nhật ký kết mà đường nét mực còn tươi mới. Hãy né bàn luận về những điều diễn ra chưa lâu. Không có ai viết hồi ký khi còn trẻ nguyên nhân là vậy. Đúng sai tốt dở, đến cuối đời mới biết.
Học sống cân nặng bằng chẳng khó. Giống bài học thở của Thiền nhưng mà thôi: tôi đang hít vào, tôi đang thở ra, tôi đang tận hưởng tích tắc này.