(Dân Việt) - Ngày Danh từ tp sài gòn trở về, công ty Thủy đang rước dâu được ba ngày. Mặt nhà cũ chỉ từ con Phượng ngồi nhặt thóc trước sân...
Dân Việt bên trên
*

Nhặt một trong những buổi được lưng thùng thì mỏi quá, con em út ngồi ngả trên hè hát "Lý nhỏ sáo lịch sự sông" nghe óc cả lòng.

Bạn đang xem: Truyện ngắn của trang hạ

Danh chuyển vận qua chiếc hàng rào bông bụt hàng trăm lần, hàng trăm lần, mong muốn mở lời hỏi, cơ mà sao bao gồm nỗi buồn cứ chực dâng lên nghẹn ngang cổ. Nỗi bi thương cắt ngắn lưỡi thằng nam nhi hai mươi nhị tuổi, đeo đẳng theo Danh lên chạc ba cây ổi già nhẵn thín vết trèo. Danh ra vuông tôm quăng quật chùm lá thuốc Cá, vòng vèo sao lại ra chỗ bên bờ sông cũ.

Cậu trai ngồi thờ thẫn ném đất cục xuống sông, hòn đất chìm nghỉm biệt tăm theo dòng nước đục. Đò máy từ chợ huyện về làng mạc chạy qua quạt nước ràn rạt vào đều chùm 6 bình ven sông, duềnh phần lớn vầng hoa tím ngang trung bình mắt, nhức nhối.

Được nhì ngày thì Danh không chịu đựng nổi, cậu bắt chuyến xe cơ hội chập về tối từ huyện ngoài thành phố về sài Gòn. Xe đầy, nhấp lên xuống lư ì ạch như 1 bà già xách chiếc làn nặng trĩu trĩu, dúi đầu Danh vào cửa ngõ kính đau nhói. Thời gian đó, Danh mới nhận ra nước mắt mình thành vệt, bên trên lớp kính mờ mờ dính đầy vết mờ do bụi đường đỏ lừ. Hết phần lớn chờ mong.

 

***

Trưa hè nắng và nóng đổ lửa, rộng chục quả ước gió tảo tít mù trên mái kho hàng, sự nắng nóng vẫn phả vào cửa hầm hập. Phần lớn cơn gió lẻ tẻ từ Bến đơn vị Rồng không len qua nổi hầu hết dãy container xếp chất ngất. Ông Vẽ, bảo đảm an toàn mắc võng dù thế ngang lối đi độc đạo bít bởi rào B40, gác chân lên cánh cổng, tiến công giấc trưa quen thuộc. Nhân tài xế Thượng ngủ ngay trên buồng lái loại IFA cũ nép bên dưới hiên kho. Còn Danh, quanh lẩn quẩn ôm ông chồng shift order và lệnh xuất hàng buổi sáng, chữ tuôn vào đôi mắt chứ gọi hiểu được gì nữa đâu. Cái nắng nóng trong kho luẩn quẩn với nỗi ngao ngán vào lòng. Danh không tìm được fan nào khả dĩ cảm thông với cậu, để cậu rất có thể trút hết nỗi lòng, dẫu có một câu nói: "Em thương cô ấy từ bỏ hồi nhị đứa còn trèo ổi, thừa rào rửa ráy sông kìa!".

Mỗi ngày Danh chỉ nghe những trách nhiệm cộc lốc: "Nào, đếm đầy đủ hàng chưa để còn cam kết vào đây!". Thủ kho ra lệnh, nhà hàng khẩn khoản. Toàn bộ đã lên lịch trình hết, đúng quy định! Một, hai, ba… đủ dây sản phẩm rồi thì đóng công lại, bấm seal, Danh chưa khi nào lầm số. Nhưng lại sao cuộc sống của phái mạnh trai quê cũng phải kéo theo trình thoải mái một ai đó, sinh hoạt xa tít tắp, định ra?

Như sẽ định ra Danh cần lên thành phố hòng tìm một cô vk cùng dòng máu Hoa kiều, để cô gái ở quê chờ đến mỏi, rồi âm thầm lên đò về phố huyện theo chồng?

Anh Thượng vẫn dậy từ bỏ lâu, anh ở trên phòng lái ngắm nghía cậu trai mắt xếch tuổi đôi mươi, mặt lẩn thẩn ra ko sinh khí! suy nghĩ sao anh khiêu vũ xuống, phủi áo bảo Danh: "Mày có muốn lái xe cộ nâng hàng không, tao dạy cho! Không học tập thì có lẽ nào mày thoát khỏi cái kiếp đầu không nên cho bầy kho cảng này?". Danh choáng, tưởng chừng như anh Thượng phát âm được ẩn ức của mình. Anh Thượng bĩu môi: "Mày đậy thuốc lá nghỉ ngơi đâu? Thèm vượt lên xe pháo tao. Đừng giấm giúi, chúng nó lại có cớ cơ mà đì!".

***

Tranh thủ những giữa trưa đợi bốc sản phẩm ở cảng, anh Thượng mượn cái xe nâng lâu đời nhất kho, trả chi phí dầu nhớt đàng hoàng, cho Danh chạy thử! Gạt cần lái quý phái trái, sang đề xuất là nâng kiện hàng lên, tiến cho tới số 3, lùi để số 1. Đến ngày Danh chạy trót lọt tru, túc tắc nâng được đông đảo dây hàng, biết đánh đống ngay lập tức ngắn thì anh Thượng bất ngờ biến mất. Cụ anh là một trong những thằng phụ thân lầm lì, chưa đánh chấm dứt hàng vẫn chực chạy, đuôi xe pháo nhổng nhổng xả sương ngay cửa kho!

Anh Thượng đổi chỗ làm. Anh sang hãng Giao dìm kho vận ngoại thương, lãnh xe pháo container 40 "phít". Loại xe này liên tục vượt sở hữu cầu, lại nguềnh ngoàng, giỏi bị cảnh sát giao thông hỏi thăm, cơ mà bù lại tiền lót tay nhiều hơn. Anh Thượng biết chạy đa số đường "né cầu", "né cảnh sát" rất tài, và xe chạy đêm thú hơn hẳn! Danh đâm bối rối. độc nhất là khi chăm chỉ chạy được cái triệu chứng chỉ, Danh lên có tác dụng tài xế xe cộ nâng đàng hoàng thì loại món nợ ân đức kia cứ thúc hoài trong dạ.

Một bữa, anh Thượng lái công gần cho chân cầu thành phố sài thành thì thấy Danh vẫy nóng vội trước mui xe. Anh mang lại xe chạy thông qua cánh tay cùng với của cậu trai, kịp ngó thấy cái mặt cậu đen sạm hơn, rắn rỏi chứ không khờ khờ thất tình như dạo trước. Nỗ lực là mừng rồi, xe nặng nề lên dốc cầu, dừng lại có họa là điên!

***

Một ngày, bất thần Phượng lù lù xuất hiện thêm ở cảng, ngay trúng loại chỗ lối vào độc đạo do ông Vẽ canh giữ, giữa một giấc mộng trưa. Cô nàng quê mười sáu, tay nón lá tay khép vạt áo vải trắng, lay ông già dậy. "Bác ơi bác bỏ cho con hỏi thăm…". Giấc mơ chấm dứt bất thình lình, ông già bật dậy hoảng hốt, trợn mắt nhìn người khách lạ. Trời ơi trời, sao cô lại đi con đường này? hiệu quả là mấy người trong kho kéo lại, rồi khen Phượng đẹp, vừa ngáp vừa bỡn cợt, tất cả phải cô em định xin vào kho làm cho việc? Ồ, ở đây thiếu lắm, những cô gái xinh đẹp như em thì những anh đi qua ngắm nhìn là quên cả căng thẳng mệt mỏi nóng bức. "Sẽ nóng sốt như là sờ vào que kem ấy chứ lị!" chủ kho nhại giọng Bắc của Hồng Vân trên truyền họa kênh 7. Cả đàn cười ồ. Danh lầm lũi chen đám đông, kéo tay Phượng ra sân. Lần thứ nhất tiên, Danh di động cầm tay một cô bé mà tràn đầy xót thương, hờn tủi, nhưng nhức nỗi ghi nhớ về một người con gái khác!

Cả buổi chiều, Phượng dọn chống trọ bé xíu mà bề bộn, dơ của anh hàng xóm cũ. Danh về muộn, chi ra bàn bộ đồ áo vải hoa li ti, gồm cả cái sơ mi màu xanh lá chọn từ trong đống đồ dùng si-đa hóa học trước cổng chợ Bà Chiểu. Cô bé mừng rỡ, ríu rít cầm cố ra mang vào, sau rồi phương diện đỏ lựng đứng bên góc bàn nước, quan sát lén anh, lần khần nói sao. Danh cũng chưa biết nói sao, ở đầu cuối thở hắt ra: "Mày lên đây có tác dụng gì?". Cô nhỏ bé con chực khóc, Danh khoát tay: "Thôi, mày ra đầu ngõ ăn cơm sườn với tao!" Trời ơi, cái giọng này sao nghe quen, như điệu nói của anh ý Thượng với Danh đi dạo nào?

Một bát cơm sườn đầu ngõ chỉ nhì mươi ngàn, mười nhị ngàn cafe đá cho Danh, và cốc xá xị nâu đỏ cho cô bé quê nghèo. Tính ra cũng kha khá, Phượng nằng nặc đòi trả tiền. Mười sáu mà chưa bước qua trẻ em thơ, lại biết tính phần bản thân quá sớm, sao Phượng mang cái tính đồng nhất chị Thuỷ xưa. Phượng kể, chị Thuỷ bấy năm nay cứ vật vờ đi mãi tuyến phố từ nhà ông chồng về nhà cha mẹ. Cưới nhau không được hai tháng, anh chồng phố thị trấn ôm hết may mắn tài lộc riêng bốn theo bạn bè đi xuất khẩu lao cồn Hàn quốc.

Mỗi lá thư về, ck chỉ hỏi thăm vk mấy loại tái bút, còn đầy đủ chuyện lớn, chi phí đô gởi về, chỉ bàn với bố mẹ. Nhà ông xã cũng bưng kín đáo việc tiền tài lớn bé xíu trong nhà. Chị Thuỷ thành fan ở ko lương, được nuôi hai dở cơm ngày, giường cô quạnh kê ra góc shop xay xát gạo mặt phố, để chị vừa ngủ vừa canh chừng chiếc buộc phải câu cơm của mái ấm gia đình nhà chồng. Gian phòng riêng hạnh phúc phải nhường mang lại cậu em ck sửa sang nhằm cưới vợ.

Như sinh hoạt giá, như không ck lại như phân phối cả thể xác lẫn trọng điểm hồn về phố, tối ôm bụng bầu lặc lè ko trở được mình. Chừng kia nước mắt, chừng kia nỗi niềm Phượng kể kết thúc mắt mũi đỏ lựng, còn mắt Danh khô rang, đỏ đọc, trông càng xếch hơn. Cậu lầm lì gẩy tàn thuốc rơi tõm trong mẫu âu sứ ắp nước. Danh chỉ nói câu này, làm cho Phượng chết điếng: "Mày tưởng tao đã về nhà à?"

Chim quyên nạp năng lượng trái nhãn lồng tận nơi nảo vị trí nào, chứ đâu bao gồm bay ngang bắt buộc Giờ cho Danh ngó? Thôi, hết đông đảo mộng mơ, ngày Danh nghe tin Thuỷ vác bao thóc leo lên đồ vật xát, trượt chân, mất cái thai tám tháng sở hữu thân phụ nữ sắp chào đời. đó là ngày Danh điên khùng lái xe nâng xông thẳng qua phần nhiều dãy container xếp lớp, chạy qua đầy đủ thân tàu cặp hông bến cảng. Từ kho ra bãi một ngàn mét mà lại Danh chạy mãi trong cơn đau bưng bít sặc xăng dầu, nồng mùi da thuộc và đầy đủ giấc mơ tan vỡ nát bên đường. Rất có thể trong trọng tâm tưởng, tất cả lần nào kia Danh đã lái cái Sumitomo 5 mức độ ngựa quay lại Cần Giờ, đón được Thuỷ. Cái xe như con thú dữ chồm lên, đâm gãy barie cổng cảng lao đi ra ngoài đường lớn tuy vậy bị cảnh sát chặn lại trên cầu Khánh Hội, và hào kiệt rũ gục trên phòng lái, như chiếc lá bị hun nóng, lả ra.

Danh ko về nên Giờ, Phượng cũng không chịu đựng về. Danh đành chở cô bé bỏng qua quận Tân Bình, gửi nhà fan quen để Phượng phụ nghề in lụa, in các danh thiếp, vỏ vỏ hộp vặt. Đợi bao giờ đủ tuổi, Danh đến Phượng đi làm việc thợ may liên doanh.

***

Đúng một năm thì Danh gặp lại anh Thượng. Anh bụi đời hơn cùng đã quyết trọng điểm độc thân, lại đâm ra nghiện Salem. Ngửi khói thuốc, anh còn đoán được là các loại nào. Hai đồng đội ngồi đoán khói thuốc, đoán mùi hương nước hoa bầy bà không còn nửa buổi tối thì phân phát chán. Quán bar đang chật, đèn lại nhức mắt cùng váy thì chao ôi là ngắn. Những em đi như hội, Danh bị liếc cháy mặt, anh Thượng bảo về ngủ sớm cho khoẻ, mày học tao mãi mà không khôn thêm à? Thấy bọn chúng nó thơm tho sẽ hoắng lên, chứ cùng cả son phấn lẫn vòng đá quý chưa bởi cái gót chân gái cửa biển! Về quê, cưới vk đi mang lại quên hẳn cơn điên dạo nào!

Chà, sao anh Thượng làm việc tận đâu đâu cũng biết vụ Danh húc đổ barie của hải quan, chạy một mạch định… về quê tìm kiếm Thuỷ?

Những bông mụn nhọt dọc mặt đường nở hoa trắng, trong veo, gợi niềm thương lưu giữ tháng mười trong tim cậu trai trẻ. Tp có những tuyến đường mạn Tân Bình, đụn Vấp còn nguyên khu đất đỏ, bụi mù trời che dầy trên mặt hàng rào dọc đường, hệt nhau con mặt đường về quê biển. Danh đôi khi nghĩ, mình đã chết một lần khi bỏ quê lên thành phố, bị tiêu diệt một thằng Danh nữa khi Thuỷ lên đò hoa có tác dụng dâu phố huyện, vậy thì hiện thời sống là cộng thêm, là được phải hơn mất, có gì nhưng đắn đo? Nhưng hồ hết bông trứng cá dọc con đường Danh đi sao cứ bình dân và vơi nhõm thả hầu hết chấm white lên vòm lá xanh như ngày nào, không thay đổi thay?

***

Những ngày nắng, trời xanh cực kỳ trên mọi tàng cây từ bến cảng về khu tầm thường cư, giờ chiều Danh thường xuyên qua chợ Bà Chiểu ăn dĩa cơm trắng sườn cùng đồng đội bốc xếp Quận Tư, kị cữ nhậu cửa hàng ông Sáu nhằm vòng vèo quý phái tít Tân Bình thăm Phượng. Danh sút lầm lì từ lúc nào! Tin của Thuỷ nhiều khi tới vô cùng chậm, phong bì nhàu. Phượng viết thư đến chị hay quên gửi. Chỉ mỗi vấn đề đó Phượng đã làm cho người con trai bồn chồn, làm đầy đủ buổi ghé nghịch của Danh cứ sườn lưng chừng, nấn ná và lẳng lặng.

Một lần hai anh em ngồi tiệm cà phê, nghe nhạc Ngô Thuỵ Miên, ngồi suông chứ chẳng nói năng gì. Ngồi im để nghe người nam nhi nào hát về thiếu nữ nào, vào một tình ái đầu đời mỏng dính manh và rạn vỡ, xa xăm vô vàn. Phượng cứ ngọ ngoạy đầu bồn chồn. Sau sống lưng Danh, một chiếc đầu tabu rẽ ngôi giữa hình trạng Đan Trường rũ rợi nhuộm vàng hoe sẽ lắc lư, sến không chịu đựng được. đôi mắt Phượng sắc đẹp lẻm với háo hức, chạm vào cái nhìn trừng trừng của Danh, Phượng cụp mi, bậu môi: "Thì thôi!".

Giọng nói ấy gợn lên một chiếc gì bất ổn. Danh chộp cổ tay cô thanh nữ tròn trịa mượt mà, vặn chặt, vuột ra đôi vòng Si-men kim cương choé, miếng như tua chỉ nãy giờ giấu trong tay áo:

- Của ai?

- Của em!

- lấy của ai?

- Anh hỏi làm cho gì?

Phượng vừa lo ngại vừa cong cớn, mắt không cân trộm loại đầu tabu rồi lướt qua má Danh một chiếc lườm. Má Danh rần rật nóng, huyết mạch căng nhức nhối thái dương. Nỗi nhức giống một lưỡi dao dung nhan bén chém ngược về thừa khứ.

Danh trả tiền, lầm lì vứt đi thẳng. Mẫu Honda cà tàng về tối nay hốt nhiên dở chứng, đấm đá vật vã không nổ. Vài hạt mưa nặng nại đập lên mái hiên quán cà phê lạnh tanh. Danh mắt xếch ngược lên, luống cuống tức giận và tức giận kéo xềnh xệch loại xe cũ mèm băng sang bên kia đường, hứng trọn dịp mưa đầu. Đôi đôi mắt Phượng black như mắt Thủy thời xưa nhìn Danh, sao nỡ có tác dụng đau Danh thế, nhắc về mọi gì anh thiết yếu mang cho những người mà anh thương đến buốt lòng xót ruột?

Hình như Phượng cũng quên luôn luôn căn phòng nhỏ dại bề bộn, nhỏ nhắn xíu và mẫu áo hoa nhỏ nhặt xanh ngày làm sao Danh sở hữu cho. Cô nhỏ nhắn bướng bỉnh từng ngồi đò máy, dính xe đò về thành phố rốt cuộc cũng không nói nổi một lời phân chia tay.

Một tối anh Thượng chạy xe pháo về hãng, thấy Danh tóc tai giảm cua trụi lủi, tay cầm dòng mũ mềm đập đập vào quần, lớp bụi không thể tả:

- Em chờ anh mãi, lâu lâu mình chưa uống rượu lần nào!

Anh Thượng khụt khịt mũi như con sói, thản nhiên.

Xem thêm: Cách Xem Tên Điện Thoại Oppo, Vivo Cực Nhanh & Dễ, Cách Kiểm Tra

- bây giờ toàn gái miền Tây, duyên hải, mày ăn mặc thế này vào là những em xua đuổi ra!

***

Bắt đầu là 1 trong những ly "Giôn" uống vào mà lại nhạt với chát tận đâu đâu. Bước đầu là một chuyến phụ xe pháo chạy nghịch chiều sản phẩm công nghệ bảy nhưng nửa tối về kiểm tiền đầy chặt túi, hai anh em nằm đồ vật ra ngủ ngay trên đống tiền. Canh bạc thứ nhất ở Vũng Tàu, cuộc đòi nợ thuê lần thứ nhất cách thành phố gần 300 cây số… Đến lần thứ hai thứ tía thì anh Thượng không phải chỉ dẫn, Danh trường đoản cú biết mình nên làm gì. Một chủ nợ ngã lăn ra ngất xỉu xỉu khi thấy được thằng trẻ trai tự rạch tay bản thân hứng máu đòi nợ.

Cũng bao gồm lần hầu hết gói sản phẩm "đặc biệt" vào xe được anh Thượng mang theo lúc nào, không buộc phải Danh biết. Có rất nhiều ngày đi xe cài đặt về taxi, nghỉ tạm qua loa một tiệm trọ thấp tiền ven đường với những cô gái không rõ tên tuổi, ngầy ngật mùi dầu gió.

Rốt cuộc ý định tích góp tiền nhượng lại một căn chung cư tiêu tan. Danh cũng tin rồi mình sẽ độc thân, như anh Thượng, hoặc tựa như các người đã từng có lần biết mang lại nỗi nhức trong sâu thẳm trung ương can.

Tháng Chạp, dưa hấu xếp lớp dọc vỉa hè, những bồn hoa vạn lâu từ Sa Đéc theo thuyền lên thành phố, trở thành đường phố thành biển cả hoa vàng. Xe ngủ từ Tết táo công hai ba, anh Thượng rủ đi câu cá thư giãn, rút Mô-bai gọi ríu rít đến mấy chiến hữu hay nhậu nhẹt cùng nhau: "Nhà vườn, ship hàng hết sảy!". Mỗi câu khen của anh Thượng có một chiếc cười nửa miệng, cười mà như không, ánh mắt lơ láo.

Nhà vườn với ra một túi mồi câu, mấy chùm lưỡi giả rồi líu ríu đứng ké mặt làm trò trông nom ngây thơ. Áo black hai dây lẳn lên đôi vai nai lưng tròn trịa đuối rượi. Anh Thượng mặt tỉnh bơ luồn tay vào áo miết một vệt khỏe khoắn mẽ. Mớ tóc cuốn cao sổ ra đậy khuất chiếc gáy trắng ngần và tiếng cười cợt giòn tan. Một giờ đồng hồ cười?

Một giờ đồng hồ cười hệt như nước chảy, tương đương một bé chim hót ngâm nga song sắc như mắt liếc, giòn tan cùng vỡ vụn tựa như những viên đá chạm lanh canh vào ly nước.

Tiếng cười nghẹn lại vì một chiếc ghì xiết ngạt thở. Mồm anh Thượng mất hút.

Danh chỉ mất có vài giây nhằm nhảy bửa ra cái Tiểu đình ngay cạnh mép hồ nước câu, quan sát trừng trừng vào mặt nhỏ ghệ. Sững sờ, đứa đàn bà kêu lên một giờ đồng hồ thảng thốt, đơ khỏi tay anh Thượng.

Danh khuất tất mặt mũi, láng máng nhớ hình như Danh đấm rất mạnh vào mặt anh Thượng và bị giáng trả một cú trời giáng ra máu mồm. Đứa con gái áo black đã nhảy đầm xuống hồ câu, trằn mình bơi lội gấp gáp hồi hộp sang bờ bên kia, đầu tóc rũ rợi, áo hai dây tuột xuống mặt vai nhằm hở khoảng chừng da thịt white hếu.

Những giờ đồng hồ huýt sáo tàn bạo từ những lều câu kế bên vang lên trong những trận cười cợt hềnh hệch các cung bậc. Đám câu từ bây giờ toàn lũ cậy tiền, ghệ đi theo vênh váo chửi nhau với đốt thuốc, bình luận: "Hai thằng dở người tranh nhau một con béo!"

***

Danh chạy xe khôn xiết lâu, rất rất lâu trên phố. Danh bị lạc đường. Danh định về nhà trọ, nhưng thiếu hiểu biết nhiều sao thân quen lối chạy xe cộ lại qua phía đơn vị anh Thượng. Cầu Bình Triệu, mong Khánh Hội, tín đồ ta đi sắm tết đông đặc con đường phố cuối năm, đa số chậu mai trườn nghễu nghện giữa phố. Bầu không khí ấy rét ấm, sực nức hương thơm hoa với trái cây tuy vậy dễ làm cho tất cả những người ta mủi lòng. Lại một cái Tết nữa, rồi Danh sẽ đi đâu, về đâu trong cuộc sống muôn nẻo, khi nào về lại những cái tết yên ả ngồi canh nồi bánh tét và ném phần đông hạt muối đơn giản và giản dị vào đống lửa tưng bừng đêm ba mươi ngày xưa?

Bóng tối tràn trong căn phòng nhỏ bé xíu, mùi âm ẩm đến từ cái vòi nước rỉ rả ko được khoá chặt. Danh mở cửa phòng, đồ dùng mình lên trên mặt nệm giường, chùm khoá xe pháo rơi xủng xẻng trong bóng tối. Một giờ đồng hồ thở dài rất khẽ. Một giờ nấc trong góc phòng. Danh bật nhổm dậy nghe ngóng, rồi sờ soạng đi về phía bộ bàn kê ở góc cạnh phòng phía trong. Trước chiếc bàn để một cái ghế nhỏ. Danh đá vào chiếc ghế.

Hai bàn tay Danh đang áp vào đôi má đẫm nước đôi mắt của một khuôn mặt nhỏ dại mềm mại. Một song môi rét rực như sốt, hôn vồ vập với mê man lên mấy đầu ngón tay Danh. Tiếng khóc tức tưởi thế nén nói lên tất cả, về một người con gái đẹp, một giấc mơ vỡ nát, một lỗi lầm, đông đảo lời ngọt ngào trả lại bằng cay đắng của cô gái quê biển. Phượng đã vứt chiếc áo black hai dây khêu gợi trả lại bên hồ câu.

Danh nói trong nỗi cô đơn:

- sau đây mình chỉ đẻ con gái thôi Phượng nhé! Đừng để đầy đủ đứa đàn ông mình cũng yêu cầu lang thang đi tìm một mái nóng cuối năm!

Ngoài kia, ngày xuân đang nảy nở rất nhiều ngôi sao long lanh xanh biêng biếc trên nền trời sẫm tối. Không ít ngôi sao đã yên lặng suốt đều đêm xuân, khi bạn ta yêu nhau, ở mặt nhau an ninh và hoà tan nhau trong những cái hôn vụng về về.

Chuyện nhắc Dưới Ngọn Đèn Đường Trang Hạ

Phi hỏng Cấu Tùy bút / Biên Khảo

CHAPTERS 14 VIEWS 36520

"Chuyện nhắc dưới ngọn đèn đường" là cam kết sự nhiều năm kỳ về cuộc sống đời thường và định mệnh của bảy cô dâu việt nam hiện đang sống tại Đài Loan. đa số sự kiện và nhân vật tất cả thật chỉ chuyển đổi tên riêng cùng địa chỉ, thương hiệu thành phố, tên trường đại học... Mọi chi tiết ra mắt trong đó đều đã được sự chấp nhận của các nhân vật. Điểm chung của tất cả bảy số trời này là toàn bộ các cô dâu việt nam dù thất học, tốt có bằng cấp, biết những ngoại ngữ, cho dù giàu hay nghèo đều là những thiếu nữ có phẩm chất và quan tâm đến tích cực, biết hy sinh vì gia đình. Nhưng bao gồm những xung đột văn hóa truyền thống và ý niệm sống là lý do dẫn cho tới những thảm kịch của việc lấy ông xã ngoại quốc.


*

Lỡ Tay chạm Ngực con gái Oni - Trang Hạ dịch

Trung Hoa

VIEWS 7628

hai người bò lên giường, chun vào chăn tôi ôm chị thiệt chặt và tôi hôn cùng tôi túa lại cục bộ những vải vóc của chị, cùng của tôi... Trong lòng tôi chỉ với một ý nghĩ đau đớn: Tôi một mực phải có được chị ấy! Tôi nhất thiết phải dành được chị ấy! Tôi cố định phải đã đạt được chị ấy! cho dù chị ấy sắp rời vứt tôi cơ mà đi, tôi một mực phải đã có được chị ấy !và tôi ban đầu hôn triền miên tay ghì tiếp giáp hôn bên trên má, hôn bên trên trán, hôn bên trên tay, hôn bên trên cổ, hôn trên cổ tay, hôn trên cẳng chân, hôn trên eo... Phần đông đối thoại hôn câm lặng trong giờ đồng hồ nhạc nhè dịu từ sản phẩm tính... đôi mắt tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy và chắc chắn là trong lòng chúng tôi đều đang thuộc nghĩ mang đến một vụ việc chị ấy nhắm đôi mắt lại... Cùng tôi muốn âm thầm lặng lẽ chia đôi chị ấy ra đây là lần trước tiên của tôi...tôi trọn vẹn không biết nên ban đầu từ đâu tôi thiệt sự là hoàn toàn không biết phải làm như thế nào tôi đã có lần xem phim XXX, tuy thế tôi không dám...


*

Những Đống Lửa bên trên Vịnh Tây Tử Trang Hạ

Tập Truyện

CHAPTERS 37 VIEWS 84084

Tập truyện được trao khuyến mãi thưởng Văn học mang đến Tuổi trẻ 2004 "Những Đống Lửa trên Vịnh Tây Tử” là tập truyện ngắn về phần lớn ngọn lửa rực cháy ước mong và hoàn toàn lập thể. Truyện mà trong khi không đề nghị truyện! rất nhiều vụn vặt, phần nhiều chắp nhặt đầy color từ tranh ảnh của cảm xúc và để ý đến khiến bạn đọc không thể xong khỏi. đầy đủ “entry” cứ tự khắc khoải một nỗi niềm cô đơn không tên với rực cháy khát vọng tự do thoải mái tột đỉnh. Ai kia đọc qua bất chợt ngỡ ngàng như thểđang soi gương cùng thấy bao gồm mình trong đó? Ai này lại thấy như lạ, như quen, như thấy lòng mình được trải ra trên từng trang giấy? đông đảo “nhặt nhạnh” của Trang Hạ khiến không ít người về bên với thiết yếu mình và quan sát những cảm giác đã bị lãng quên. Điểm nhận trong tản văn của chị còn là một cách giải pháp xử lý câu chữ, hình hình ảnh tinh tế, trẻ khỏe và cá tính. Cứ tưởng đã là sexy hay rưa rứa như “linglei” của trung hoa mà không phải - tản văn của chị đàn bà tính, “đời” và “đàn bà” rộng thật.


*

Rẽ Trái Rẽ yêu cầu Cơ Mễ - Trang Hạ dịch

Trung Hoa

VIEWS 7223


*

Tiểu bổ Quỷ bên Cầu nài nỉ Hà (Cõi Luân Hồi) Thần Long - Trang Hạ dịch

Trung Hoa

CHAPTERS 4 VIEWS 14952


If you have books by published authors before 1975, please help us preserve South Vietnamese Literature by scanning or donating them to lớn v
ietmessenger. Click here for more info.