Lưu cương cứng phạm tội cướp giật, bị ngồi tù vẫn một năm. Từ ngày bị vào tù, giữ Cương chưa có ai mang đến thăm.

Bạn đang xem: Câu chuyện cảm động về mẹ

Nhìn hầu như phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người cho tới thăm nom, còn được bạn nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, lưu giữ Cương thấy được mà thèm, tức tốc viết thư cho chị em để người mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những món ăn ấy mà vày Lưu Cương siêu nhớ cha mẹ.

Sau khi giữ hộ biết bao nhiêu cánh thư cơ mà không có bất cứ hồi âm nào, Lưu cương cứng hiểu, cha mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ cùng tuyệt vọng, Lưu cưng cửng lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “ nếu bố mẹ không mang lại thăm con, bố mẹ sẽ tồn tại mất thằng nhỏ này.”. Đây hoàn toàn không chỉ là tiếng nói suông, đầy đủ phạm nhân bị vào tù bởi tái phạm đã ít nhiều lần lôi kéo anh vượt ngục. Dẫu vậy Lưu cương vẫn không hạ được quyết tâm, nay phụ huynh không còn mến xót, đoái hoài mang đến mình, thì còn điều gì khác để lo lắng, vấn vương nữa?

Hôm ấy trời lạnh cho buốt da buốt thịt. Lưu cưng cửng đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có tín đồ gọi lag lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? bước vào phòng thăm tù túng nhân, Lưu cương đứng sựng lại, là mẹ! 1 năm không gặp, trông mẹ biến đổi nhiều đến mức đàn ông mẹ không nhận ra. Bà mẹ mới rộng 50 tuổi mà lại tóc đã bạc trắng đầu, sống lưng mẹ còng như nhỏ tép nhỏ, bạn mẹ gầy gò quá, bộ áo xống mẹ mặc vẫn sờn rách. Chị em đi chân è hằn cáu bẩn và loang lổ lốt máu. Cạnh bên mẹ là hai cái bao mua cũ.

Hai bà bầu con cứ nạm đứng nhìn nhau. Còn chưa kịp đợi Lưu cưng cửng mở lời, nước mắt bà mẹ đã trực trào từ hai con mắt mờ đục. Bà mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu cương cứng à, bà bầu nhận được thư con, bé đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại vấp ngã bệnh, mẹ phải âu yếm bố con, con đường lại xa xôi….” Đúng dịp ấy, tất cả anh quản ngại giáo bưng mang đến cho chị em Lưu cương một chén bát mỳ trứng còn rét hổi, ân cần nói: “Bác nạp năng lượng đi cho nóng rồi lại rỉ tai tiếp ạ.” chị em Lưu cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản ngại giáo đặt chén canh vào tay bà bầu Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng khoảng tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” chị em Lưu cưng cửng không nói gì nữa, cúi đầu ăn uống “sụp soạp”. Bà ăn uống một bí quyết ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm trắng nào vào bụng.

Xem thêm: Top 4 shop bán khăn turban nam hà nội cho các nàng, khăn turban giá tốt tháng 5, 2023

Đợi mẹ ăn xong, giữ Cương chú ý xuống đôi bàn chân sưng đỏ, nứt bao lốt máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân người mẹ sao thế? Giầy của chị em đâu rồi ạ?” còn chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản lí giáo ngay tức khắc tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên new thế, giầy của bác đã trở nên rách từ trước rồi.”

Đi cỗ sao? từ nhà mang lại đây đề nghị mất cha bốn trăm dặm, không dừng lại ở đó đoạn con đường núi hết sức dài! Lưu cương cứng từ từ bỏ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi bàn chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao bà bầu không bắt xe tới? Sao chị em không mua giầy mới?”

Mẹ vội vàng thu chân vào, nói: “Sao đề xuất bắt xe cộ chứ, đi dạo cũng tốt mà”, bà mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy bé lợn trong nhà đều chết hết, vụ mùa trong năm này thu hoặch cũng kém, còn ba con…..đi khám bệnh…..cũng tốn từng nào tiền…….Bố bé mà khỏe khoắn thì bố mẹ đã cho thăm bé lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé.”

Anh quản giáo vệ sinh nước mắt, lặng lẽ âm thầm rời đi. Lưu cương cúi đầu hỏi: “Thế cha con đỡ hơn chưa mẹ?”

Lưu Cương ngóng mãi ko thấy người mẹ trả lời, vừa ngấc đầu lên sẽ thấy bà mẹ đang lau nước mắt, bà mẹ nói: “Cát lớp bụi hết cả vào mắt i, nhỏ hỏi tía con à? tía con chuẩn bị khỏi rồi…..Bố bé bảo với bà bầu là nói với nhỏ là chớ lo gì đến ông ấy, nỗ lực mà cải tạo con ạ.”

Thời gian thăm phạm nhân vẫn hết. Quản ngại giáo đi đến, trong tay nuốm một không nhiều tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của cai quản giáo bọn chúng con, bác bỏ không thể đi chân trần về được bác bỏ à, giả dụ không, Lưu cưng cửng sẽ nhức lòng lắm ạ!”

Mẹ Tiểu cương xua tay, nói: “Sao nuốm được, nhỏ bác vẫn còn đấy ở đây, những cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, chưng còn cố kỉnh tiền của những cháu thì tổn lâu cho bác lắm!”

Anh cai quản giáo run run giọng nói: “Phận làm cho con đã không những ko cho phụ huynh được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải băn khoăn lo lắng suy nghĩ, để bác bỏ đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, trường hợp lại để bác bỏ đi chân trằn về, thì test hỏi tín đồ con này có còn là bạn nữa ko bác?”

Lưu Cương quan trọng nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” sau đó không nói thêm gì nữa, phía bên ngoài cửa sổ là giờ khóc thút thít, anh quản ngại giáo yêu cầu lùa đám phạm nhân sẽ lao động cải tạo ra chỗ khác.

Lúc này, gồm một tín đồ giám ngục bước vào phòng, cố ý lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, bà bầu đến thăm nam nhi là chuyện vui, xứng đáng ra cần cười bắt đầu đúng, nhằm tôi xem bác mang vật gì ngon đến nào.” Vừa nói, tín đồ giám ngục tù vừa cầm cố ngược bao thiết lập xuống. Bà mẹ Lưu cương không kịp chặn lại. Phần đa thứ sinh sống trong bao rơi ra ngoài. Ngay trong khi ấy, toàn bộ mọi người có mặt đều lặng fan đi.

Bao tải đầu tiên bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không chiếc nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đó là đồ bà bầu Lưu cưng cửng đi ăn mày trên đường. Người mẹ Lưu cương lúng túng, nhị tay túm mang góc áo, nói: “Con ạ, chớ trách bà bầu đã có tác dụng như vậy, quả tình là sinh hoạt nhà không hề thứ gì hoàn toàn có thể mang đi được nữa….”

Lưu Cương ngoài ra không nghe thấy gì, chỉ chằm chằm nhìn vào loại bao thiết lập thứ hai, đó là một trong hộp tro cốt! Lưu cương cứng đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì nuốm mẹ?” chị em Lưu cưng cửng thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy dòng hộp: “Không….không tất cả gì đâu con…..” Lưu cưng cửng giành rước như phạt điên, toàn thân run lên xấu bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”

Mẹ Lưu cưng cửng ngồi phệt xuống như người mất rất là lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một thời gian sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! do gom góp tiền cho thăm con, cha con đi làm quần quật không kể ngày đêm, cha con bị té ngã gục vì chưng suy nhược. Trước lúc chết, ông ấy nói lúc còn sống chưa đến thăm bé được, ông ấy khôn cùng buồn, sau khi chết duy nhất định bắt buộc đưa ông ấy mang lại thăm con, ông ấy mong nhìn bé lần cuối…”

Lưu cương gào lên một giờ như xé lòng xé ruột: “Bố, bé sẽ thế đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh bạo đầu xuống đất. Phía bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân theo lần lượt quỳ rạp xuống đất, giờ đồng hồ khóc thảm thiết vang đến tận mang đến trời xanh……

Mẹ ơi, đừng bao giờ gục ngã………

P/S: Nếu được nói thêm một nghìn lần, một triệu lần nữa, tôi vẫn muốn nói: ” Mẹ ơi, bé yêu mẹ!”

*

*

Quà Đặc Biệt đến Con

Con trai: Mẹ, con mong muốn có món quà đặc biệt quan trọng nhân dịp nhỏ 18 tuổi. Được không Me?
Mẹ: Không!Con trai: lý do không?
Mẹ: Đừng cãi mẹ!Con trai: Ôi trời, người mẹ bất công thừa đi!

Từ ngày đó, nam nhi trai không thèm nói chuyện với người mẹ mình. Vài ba ngày trước thời gian ngày sinh nhật, nam giới trai được chẩn đoán bệnh về tim và có thê chỉ sống được vài ngày. Người ba đang làm cho tận hải ngoại. Fan duy nhất bên chàng trai là Mẹ.Con trai: người mẹ ơi, con sẽ chết bắt buộc không mẹ?
Mẹ: Ồ, không đâu vào đâu con. Đừng lo lắng.Y tá (thì thầm): Bà bao gồm chắc bà mong làm điều đó chứ?
Mẹ (thì thầm): Tôi chắn chắn.Vài ngày sau nam giới trai phục hồi và được đến về nhà. Ngay lập tức khi bước chân vào nhà nam nhi trai cảm nhận có nào đấy khác lạ.Chàng trai la to: chị em ơi, nhỏ về rồi nè!Không bao gồm tiếng trả lời.Chàng trai bước vào phòng mình, thấy bên giường một tờ giấy vội vàng gọn. Cậu mở ra và cầm nổi tiếng nấc. Thư người mẹ viết:– bé trai, chắc nhỏ còn nhớ lời yêu cầu về món quà đặc trưng nhân ngày nhỏ được 18 tuổi chứ? Mẹ tặng con món đá quý quý nhất mà Mẹ trước đó chưa từng trao cho ai. Chị em trao cho con trái tim Mẹ. Dù chị em không còn, nhưng chị em biết, con của người mẹ sẽ thành công và không làm người mẹ thất vọng.Yêu con.

Chàng trai quỵ xuống đất và khóc to tiếng:– chị em ơi, cầu gì con không xử với bà mẹ như thế!

Tám tiếng nói Dối Của Mẹ

1. Câu chuyện bước đầu khi tôi còn là 1 trong những đứa trẻ em nghèo khó. Mái ấm gia đình tôi chẳng đủ ăn. Mỗi lúc có chút cơm trắng, mẹ tôi thường nhường nhịn phần cơm trắng trắng tinh cho tôi. Mẹ thường nói: “Ăn đi con. Người mẹ không đói!”2. Người mẹ tôi thường xuyên đi câu cá trên một khúc sông ngay gần nhà. Mỗi khi có cá, chị em cũng dường cá mang đến tôi. Một lần, người mẹ bắt được hai bé cá, mẹ liền nấu nồi súp. Lúc tôi nạp năng lượng súp, chị em ngồi ngoại trừ và ăn uống chút cá thừa dính vào xương nhưng tôi bỏ ra. Tôi xúc hễ khi chứng kiến điều này. Lần khác, tôi gắp một khúc cá vào chén Mẹ. Ngay lập tức tức khắc bà bầu từ chối, nói: “Con nạp năng lượng đi. Chị em không thích ăn uống cá!”3. Để có tiền mang đến tôi nạp năng lượng học, người mẹ làm việc cả ngày lẫn đêm. Một đêm nọ, tôi tỉnh giấc thấy bà mẹ đang thao tác dưới ánh nến. Tôi nói, “Mẹ ơi, đi ngủ thôi, muộn rồi, mai có tác dụng tiếp.” người mẹ tôi cười, nói: “Con ngủ đi. Người mẹ chưa thấy mệt.”4. Ngày tôi thi cuối cấp, người mẹ tôi chở tôi cho trường. Bà mẹ chờ tôi các giờ ngay tắp lự dưới tia nắng gay gắt. Chuông vừa reo, tôi chạy ù mang đến chỗ Mẹ. Bà mẹ ôm tôi và gửi liền cho tôi ly trà rét mà bà mẹ đã sẵn sàng sẵn vào bình thủy. Tôi gửi lại cho người mẹ ly trà để hai chị em con cùng uống. Mẹ nói, “Con uống đi. Chị em không khát!”5. Ngày thân phụ qua đời, mẹ phải đóng luôn luôn vai người cha. Bà mẹ làm cật sức hơn để thỏa mãn nhu cầu nhu mong gia đình. Mặc dù vậy, tương đối đầy đủ lần, cửa hàng chúng tôi phải chịu đựng chiếc đói. Thấy mái ấm gia đình khốn khổ, một người bầy ông sống cách nhà tôi vài ba ngôi nhà, ngỏ ý ý muốn giúp đỡ. Ông mong muốn Mẹ tôi đi bước nữa cùng với ông. Nhưng bà mẹ tôi trường đoản cú chối: “Tôi không bắt buộc tình yêu! nhỏ tôi là đủ.”6. Sau khi giỏi nghiệp, ra trường với tôi may mắn có việc làm. Chị em tôi từ bây giờ đã già. Đáng lẽ bà mẹ đến tuổi sinh sống nhưng mẹ vẫn ra chợ để phân phối chút rau bà bầu trồng được trong vườn nhà. Tôi biếu bà mẹ tiền nhưng người mẹ tôi trường đoản cú chối, nói: “Mẹ gồm đủ chi phí xài mà!”7. Tôi tranh thủ thời gian để mang luôn bằng Thạc sỹ. Cùng với tấm bằng thạc sỹ, tôi có được các bước tốt hơn, lại được bảo lãnh ở lại Hoa Kỳ. Tôi mong đưa chị em qua để hưởng thụ cuộc sống đời thường cuối đời thật thanh nhàn tại Hoa Kỳ. Mà lại Mẹ không thích phiền, nói: “Mẹ không quen sống rảnh nhã, không làm gì.”8. Người mẹ bị bệnh dịch nặng. Cách biệt đại dương, tôi vẫn vội vã về. Quan sát Mẹ tí hon hom hem, nằm bất động trên giường dịch sau phẫu thuật, tôi nhảy khóc. Bà mẹ vẫn mỉm cười, nói khẽ: “Đừng khóc, con trai của mẹ! người mẹ không đau!”

Chiếc Răng Khôn Nổi Tiếng

Chuyện kể, gồm cậu bé bỏng nọ sống với bà bầu cậu. Cả hai đều rất nghèo. Cậu nhỏ nhắn tuy vận rất thông minh và đĩnh đạc. Càng lớn, cậu càng yêu cầu khôn ngoan và khôi ngô tuấn tú.Nhưng mẹ cậu lại buồn.Một ngày, cậu hỏi Mẹ, “Mẹ ơi, sao lại người mẹ lại buồn?” bà bầu cậu đáp, “Con trai, gồm một nhà tiên tri tiên báo với người mẹ rằng, bất cứ ai gồm răng khôn mọc giống hệt như con, sau này sẽ tương đối nổi tiếng.”Cậu lại hỏi, “Ủa mẹ không muốn con danh tiếng sao?”– nam nhi yêu quý của mẹ! bao gồm người chị em nào lại không muốn nhìn thấy nhỏ mình nổi tiếng? Mẹ bi tráng vì bà bầu nghĩ rằng, khi nổi tiếng rồi, bé sẽ quên mất chị em và rời khỏi mẹ.Nghe số đông lời từ bỏ Mẹ, cậu bé ban đầu khóc. Bất chợt, cậu chạy thoát ra khỏi nhà, nhặt lấy hòn đá với đập mạnh tay vào chiếc răng khôn của mình. Mồm cậu đầy máu.Mẹ cậu chạy ra, choáng váng trước gần như gì cậu bé làm, mẹ hỏi, “Con trai, con đang làm những gì thế?”– mẹ ơi, nếu các chiếc răng này khiến cho mình nhức buồn, bé thà chẳng có chúng thì hơn. Bọn chúng vô ích cùng với con. Con không muốn lừng danh vì những chiếc răng này. Bé muốn lừng danh vì đang biết phụng dưỡng mẹ.Cậu bé xíu đó đó là nhà hiền lành triết khét tiếng người Ấn, Chanakya (350–283 trước Thiên Chúa giáng sinh)

Phim ngắn Falling Moon

Một bộ phim truyền hình cảm động kể về việc chọn lựa kiêu dũng của một tín đồ mẹ: ra quyết định nuôi con, cố vì quăng quật con.