“Hãy bênh vực lương tâm, danh dự, đức tin của bạn; hãy đứng như một người anh hùng” (Children’s Songbook, 158).

Bạn đang xem: Tả người hùng của em


Ellie cắn móng tay đầy lo lắng. Cô Fitz vẫn đi xuống những dãy bàn và hỏi mỗi học viên một câu hỏi, từng em một.

“Ai là người anh hùng của em?” Cô Fitz hỏi Jeremy.

Jeremy đáp nhanh. “Cha em!” Nó nói một biện pháp hãnh diện.

Cô Fitz mỉm cười. “Còn người nhân vật của em là ai, Sarah?”

Nó vấn đáp rất nhanh. “Abraham Lincoln.”

Ellie cảm giác tim bản thân đập bạo gan khi Cô Fitz liên tục đi xuống dãy bàn của những học sinh. Bọn họ đã nói về những người hero cả ngày, và hiện giờ mọi bạn phải nói về người nhân vật của mình là ai—ở trước cả lớp!

Amber với Justin nói rằng người mẹ của chúng là người anh hùng của chúng. Walter nói rằng người anh hùng của nó là ông nội của nó. Một vài học viên khác bảo rằng người hero của chúng là một trong những ông vua giỏi tổng thống.

Chỉ còn có một vài học viên nữa trước lúc cô Fitz tiếp cận Ellie. Nó bắt buộc nghĩ đến một người anh hùng—và đề xuất nghĩ nhanh.

Ellie chú ý xuống đôi giầy của mình, ngượng ngùng. Bài toán nghĩ tới một người hero không đề nghị là vụ việc thực sự. Nó sẽ biết người hero của nó là ai rồi. Đó là Chúa Giê Su Ky Tô. Ngài đã chữa trị lành người bệnh, làm bạn chết sinh sống lại, với trả giá đến tội lỗi của toàn bộ mọi người. Ngài là vị nhân vật vĩ đại nhất đã có lần sống! Nó chỉ quá thấp thỏm để nói ra.

Ellie cắm móng tay của chính nó một đợt tiếp nhữa khi nghĩ đến việc nói cho cả lớp hiểu được Chúa Giê Su Ky tô là vị hero của nó. Trường hợp Jeremy cười nhạo nó thì sao? ví như Sarah và Amber thì thào về nó trong giờ đồng hồ ra nghịch thì sao?

Dĩ nhiên nó biết rằng Chúa Giê Su Ky sơn là vị hero của nó. Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả mọi bạn khác cũng đề nghị biết.

Cô Fitz tạm dừng ngay trước bàn của Ellie và mỉm cười. “Và ai là người nhân vật của em vậy, Ellie?”

Ellie liếc quan sát từ dãy bàn những học sinh ở kề bên nó lên tới Cô Fitz. Nó thì thào: “Abraham Lincoln.”

Cô Fitz cười rạng rỡ. “Giỏi!” cô ấy nói trong lúc bước cho tới em học viên kế tiếp ngồi trong hàng bàn.

Ngay sau khi cô ấy đi qua, thì song vai của Ellie cảm thấy nhẹ nhõm. Cám ơn Chúa đã dứt rồi. Điều sau cùng nó buộc phải là cho tất cả mọi người trong lớp học tập biết người nhân vật của nó là ai—

Một giờ nói đựng lên: “Chúa Giê Su Ky Tô.”

Ellie mở mắt khổng lồ lên lúc nó từ từ quan sát qua. Chỉ—có xa hơn một ít ở dãy bàn dưới—một cậu đàn ông ngồi với làn tóc rối bù. Các bạn ấy tí hon gò cùng nhút nhát, và luôn luôn ngồi sống cuối lớp. Ellie còn lần khần tên của người sử dụng ấy nữa. Nó không thể nhớ các bạn ấy có khi nào nói một lời nào—cho cho bây giờ.

Một vài học sinh quay sang trọng nhìn chằm chằm vào các bạn ấy, nhưng bạn ấy không hề để ý đến chúng. Các bạn ấy chỉ nhìn lên cô Fitz cùng nói một lượt nữa. “Vị hero của em là Chúa Giê Su Ky Tô.”

Cô Fitz mỉm mỉm cười rạng tinh quái và liên tục đi xuống dãy bàn. Nhưng Ellie chú ý cậu bé đầy ghê ngạc. Nó sợ yêu cầu nói mang đến mọi tín đồ biết về người anh hùng của nó, nhưng các bạn ấy thì không phải như thế. Các bạn ấy còn thậm chí còn không đi nhà thờ của nó nữa! Nhưng chúng ta ấy biết thật là đặc biệt biết bao nhằm đứng làm một tấm gương về Chúa Giê Su Ky Tô, ngay cả khi điều đó rất cạnh tranh làm.

Xem thêm: Vụ Xả Súng Ở Mỹ, 5 Người Chết, Xả Súng Đẫm Máu Tại Hộp Đêm Ở Mỹ, 5 Người Chết

Ellie mỉm cười cợt với bạn ấy. Nó sẽ không còn sợ để nói về người nhân vật của nó là ai nữa. Rốt cuộc, bây giờ nó đã tất cả hai tín đồ anh hùng.

Tất cả
Toán
Vật lýHóa học
Sinh học
Ngữ văn
Tiếng anh
Lịch sử
Địa lýTin học
Công nghệ
Giáo dục công dân
Tiếng anh thí điểm
Đạo đức
Tự nhiên với xã hội
Khoa học
Lịch sử cùng Địa lýTiếng việt
Khoa học tự nhiên
Hoạt đụng trải nghiệm, phía nghiệp
Hoạt đụng trải nghiệm sáng sủa tạoÂm nhạc
Mỹ thuật


*

*

Chắc hẳn mỗi chúng ta đều có một ai kia được xem như là người hùng, là hình tượng chuẩn mực để họ hướng đến. Nhân vật của các chúng ta có thể là một nhân đồ mang sức mạnh siêu nhiên, một người hero lịch sử tài trí với dũng cảm, tuyệt cũng hoàn toàn có thể là một bạn cô, bạn thầy, người lái xe đò thầm lặng đưa chúng ta đến bờ bến tri thức. Còn so với riêng tôi, hero của tôi đó là ông nội.

Ông nội tôi trong năm này đã xung quanh bảy mươi tuổi, râu tóc ông bội nghĩa phơ tuy nhiên thật như ý làm sao lúc ở độ tuổi này ông vẫn còn đó được minh mẫn tuy rằng đôi mắt ông vẫn mờ dần đi theo năm tháng. Tôi thường về viếng thăm ông vào từng dịp vào cuối tuần để nghe ông sẻ chia, trọng điểm sự và cùng ông trồng những loài hoa ở khu vườn nhỏ trước sân. Sở thích của ông là sưu tầm hoa lá cây cảnh nên ông trồng không ít loại hoa như hoa lan, hoa hồng, hoa huệ, ...và các cây ăn quả khác bao bọc ngôi nhà đất của mình. Đã bao gồm lần ông nói cùng với tôi rằng, hoa mang về cho con fan cái đẹp, bạn thích nghịch hoa là tình nhân cái đẹp. Ông mê thích trồng hoa bởi ông yêu phần lớn vẻ rất đẹp đầy màu sắc mà bọn chúng mang lại.

Trước đây, ông tôi là một trong những người lính, một tín đồ chiến sĩ can đảm xung phong vào chiến trường miền nam trong cuộc tao loạn chống Mĩ để góp sức mình vào công trận đánh đấu bình thường của dân tộc, mang lại hòa bình, niềm hạnh phúc cho nhân dân. Theo lời ông kể, kia là trong thời gian tháng âu sầu nhưng cũng là trong thời gian tháng hào hùng độc nhất vô nhị trong kế hoạch sử. Chiến tranh vô cùng ác liệt, có những ngày bom Mĩ dội xuống liên tiếp khiến đồng bào ta cần gánh chịu hầu như đau thương không sao kể hết. Những người dân lính chỉ được về phép một, nhì hôm rồi lại giã từ gia đình, vk con bỏ trên chiến trường. Những người dân thanh niên trai trẻ phải từ giã buôn bản quê, trường đoản cú giã tình ái còn đang tươi sáng để hành quân, chiến đấu vì miền nam bộ yêu dấu. Mười năm trong cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ cũng là mười năm ông tôi trải qua đủ những cung bậc cảm xúc, trải qua đa số sự khắt khe của chiến tranh. Mười năm ấy, mái ấm gia đình không còn niềm tin, niềm hy vọng vào sự về bên của ông nữa.

Khi cuộc đấu tranh của nhân dân ta giành chiến hạ lợi, nước nhà hoàn toàn được thống nhất, ông tôi trở lại quê nhà trong niềm vui, niềm sung sướng đến òa khóc của đa số người. Điều tôi hâm mộ ở ông không chỉ là là sự dũng cảm, ý thức chiến đấu quật cường bởi tổ quốc hơn nữa bởi tình yêu mặn nồng thân ông và bà tôi. Trước khi trở thành một bạn lính, ông tôi là 1 trong những chàng trẻ trai còn bà tôi là một cô bé ông thôn hóa học phác, nhân từ lành. Giữa thời đại sự sống và tử vong chỉ biện pháp nhau trong tấc gang hai người không đủ can đảm hứa sẽ chờ đón nhau. Vậy nhưng mười năm trôi qua, tuổi thanh xuân của bà đã có được bù đắp trong giây phút nhìn thấy ông lành lẽ trở về. Lời hứa chờ đón ấy dù không được nói ra tuy thế cả hai những đã ngầm hiểu. Cho đến tận bây giờ, lúc lớp bụi thời hạn dần lấp mờ lên toàn bộ thì ông bà tôi vẫn ngọt ngào nhau như thuở ban đầu. Ông luôn luôn dành sự thân thiết cho bà, ông nói rằng dù cho có dành cả cuộc đời của chính mình thì cũng tất yêu bù đắp hết được đông đảo khổ cực, ảm đạm tủi bà buộc phải chịu đựng trong ngần ấy năm xa cách.

Sự hi sinh của ông dành cho gia đình khôn xiết to lớn. Mặc dù đã tất cả tuổi nhưng lại ông vẫn phụ giúp cha mẹ tôi những các bước vừa mức độ để phụ huynh tôi đỡ được phần làm sao vất vả. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông được cấp trên cử đến lớp và phát triển thành một thầy giáo. Xen kẹt những bài giảng của ông là mẩu truyện về chiến tranh, câu chuyện về tình tín đồ để các học viên biết quý trọng hơn cuộc sống đời thường mình vẫn có. Mặc dù ông sẽ về hưu tuy vậy ngày bên giáo nước ta hàng năm có khá nhiều học sinh cũ đến thăm và tặng hoa chúc mừng fan thầy sẽ dìu dắt cùng gắn bó cùng với mình. Có những người dân trở thành bác bỏ sĩ cũng có người trở nên giáo viên, đơn vị báo. Nhưng mặc dầu làm ngành gì chăng nữa thì ông cũng hầu hết dặn dò các học sinh phải bao gồm cái tâm, như vậy, mới đã có được thành công vào công việc. Có lẽ rằng vì núm mà gần như học trò cũ luôn luôn kính trọng và coi ông như người cha của mình.

Những lúc nhàn nhã rỗi, ông hay kể đến tôi nghe các câu chuyện để công ty chúng tôi biết thêm về lịch sử hào hùng đất nước, về hầu hết con bạn hi sinh thầm yên ổn để họ có được cuộc sống đời thường tự vày như ngày hôm nay. Ông dạy tôi phương pháp ứng xử trong cuộc sống thường ngày hàng ngày, dạy dỗ tôi hầu hết phép toán mà tôi không kiếm ra lời giải. Là 1 trong người nghiêm khắc nên những khi những member trong gia đình mắc lỗi hay xử sự sai ông tôi số đông thẳng thắn góp ý. Tôi nhớ những ngày còn thơ bé, ông đang làm tương đối nhiều đồ chơi đến tôi. Ông dạy tôi giải pháp gấp bé hạc, cái thuyền thúng, thuyền khơi bằng giấy. Ông làm cho cả đèn ông sao để cho tôi mỗi cơ hội Trung thu cho để tôi đi rước kiệu cùng các bạn. Không có ai trong làng hội chê trách ông về điều gì vị ông là một trong người tất cả trách nhiệm, một Đảng viên gương mẫu, một bạn cha, tín đồ ông mẫu mã mực. Ông còn nhiệt độ tình trợ giúp những fan xung quanh lúc họ gặp khó khăn khiến họ cảm kích và hàm ơn vô cùng.

Vào ngày sinh nhật, tôi bất thần nhận được món rubi của ông. Đó là một trong chiếc xe pháo đạp màu xanh da trời tôi yêu thương thích. Ông không quên nhắc tôi cần học thật giỏi, thật chăm ngoan để xứng danh là cháu ngoan bác Hồ. Đồng thời, ông cũng luôn ghi nhớ nhắc nhở phụ huynh tôi cho dù có bận rộn như thế nào thì cũng nên dành thời gian quan tâm, âu yếm con cái. Hầu như đứa trẻ em rất bắt buộc sự lắng nghe của cha mẹ và tôi cũng vậy.

Tôi luôn nhận được sự khích lệ từ ông, mỗi kì được học sinh giỏi, ông hay thưởng mang đến tôi phần đông món quà ý nghĩa. Đó là mẫu cặp sách hay số đông cuốn vở, chiếc cây bút để chuẩn bị cho một năm học mới. Là fan đứng đầu vào gia đình, ông luôn bảo ban phần đông thành viên giải pháp sống, giải pháp giao tiếp, ứng xử chuẩn chỉnh mực nhất nhằm không ai rất có thể chê trách. Ông luôn luôn yêu thương không còn mực những cháu nhưng cũng không thật nuông chiều để bọn chúng làm nũng, đòi hỏi.

Đối với tôi, ông là 1 trong người hùng. Tôi ngưỡng mộ ông bởi giải pháp sống, giải pháp đối nhân xử thế, mếm mộ ông ở sự hi sinh cao tay dành đến gia đình. Hi vọng rằng, ông vẫn luôn mạnh khỏe để kề bên chúng tôi cùng cùng shop chúng tôi có những khoảng thời gian ngắn ngập tràn yêu thương thương.